“Soái Lãng ... Anh là Soái Lãng?” Có người gọi, giọng hơi thảng thốt, kèm theo đó là tiếng giày cao gót.
Soái Lãng ngẩng đầu lên: “Ồ, nhà thiết kế Thịnh ...”
“Anh, anh ... Làm sao anh lại thành ra thế này ... Mà đúng là thâm trầm u uất đạt tới trình độ nhất định rồi, hình tượng này được lắm, u uất mà sa sút, trong cương ngạnh mang theo tang thương. Được lắm đấy, ngộ tính của anh rất cao, rất có khả năng thành sát thủ thiếu nữ ...” Bệnh nghề nghiệp của Thịnh Tiểu San phát tác rồi, nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới, ánh mắt của một nhà thiết kế khác với người thường, cái cô nhìn ra là một loại khí chất hiếm có trên người Soái Lãng, mà không ngờ rằng khí chất này chẳng phải đóng giả mà có.
“Tôi tới lấy đồ.” Soái Lãng không tiếp lời.
“Đi ... Lên phòng làm việc của tôi ...” Thịnh Tiểu San hưng phấn như phát hiện ra lục địa mới.
Hai người sóng vai vào cầu thang máy, Thịnh Tiểu San muốn truy hỏi, nhưng Soái Lãng hết sức trầm mặc, cảm giác cái khí chất này có gì đó không đúng, một đống nghi vấn ra tới miệng lại nuốt vào.
Cũng chẳng có gì cả, quần áo cũ, ví tiền cũ, thắt lưng, may mà hôm đó không mang theo CMT, có điều thẻ ngân hàng thì mất rồi. Thịnh Tiểu Sang đưa túi đồ được giặt sạch cho Soái Lãng, trong đó còn có bản Anh Diệu Thiên mà cô luôn cất trong ngăn kéo: “Xin lỗi, tôi có xem qua, nó là cái gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT