Cả một đêm không có chút thu hoạch nào, ba chiếc xe quay trở về Trung Châu, rời trạm thu phí của đường cao tốc thì đã hơn bảy giờ rồi.
Ngồi ở ghế phụ lại của chiếc Passat màu đen là chính là Lương Can, nhân vật truyền kỳ giàu lên trong một đêm, có người nói hắn thiên phú dị bẩm, phục vụ mấy phú bà phát tài, người bảo hắn đào được văn vật bàn lấy tiền, người thì nói hắn theo nhà cái thắng lớn trên TTCK, thậm chí còn có người nói hắn mở sòng bạc ngầm.
Dù là loại nào thì cũng chẳng phải là cầu cù lao động mà giàu lên, may mà giờ có ai làm giàu mà sạch sẽ đâu nên chẳng ai truy cứu kỹ, chỉ biết hắn giàu thật rồi, giống bao nhà giàu khác, có biệt thự, xe sang, vài ba ngày lại đổi nữ nhân.
Nếu như nhìn kỹ thì chẳng có gì đặc biệt, mặt trắng, mày rậm, mắt nhỏ, rất gầy, ánh mắt u buồn, cái kiểu u buồn lâu ngày vì "tổ quốc chưa thống nhất" vậy.
Lúc này Lương Can lại càng buồn, lại thêm cả đêm không ngủ nên rất tiều tụy, lái xe không dám tùy tiện bắt chuyện, không ít thủ hạ biết anh Lương bị một nữ nhân thần bí xẻo mất một khoản lớn, truy lùng nửa tháng mới tìm ra được, vì an toàn nên nhốt ở căn nhà thôn quê cách Trung Châu cả trăm km, ai ngờ cuối cùng người ta vẫn chạy mất.
Theo tin đồn nữ nhân thần bí đó vào nghề sớm hơn cả anh Lương, ngay cả anh Lương khi gặp mặt còn phải gọi một tiếng "chị Ngọc". Chuyến này bọn họ thấy chị Ngọc lợi hại rồi, ba thằng canh gác thì hai thằng bị nhốt, một thằng hôn mê, chẳng biết sao có thể làm được, khó tin hơn nữa là mười mấy người chia ba phía tìm kiếm cả đêm mà chẳng có tí manh mối nào, cứ như tan biến vào không khí rồi vậy.
“Có lể lại manh mối gì không?” Mãi Lương Can mới hỏi lái xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT