Chớp mắt lại biến thành Vương Vi Vi rồi, Soái Lãng tức tới bật cười, vấn đề không lớn, chẳng lẽ có ai đành lòng đi gây khó dễ với cô gái đáng yêu này?
“Được, được, cô đừng giả làm Vương Vi Vi nữa, tôi sinh ám ảnh tâm lý rồi, sợ sau này không dám tin ai nói người quen cũ nữa.”
“Tiếp theo đó khi anh không phản cảm với dung mạo và giọng nói của tôi, vậy chỉ còn lại nội dung đàm thoại. Tôi sở dĩ đóng giả làm bạn học của anh vì đây chính là quần thể dễ bị lãng quên nhất ... Câu đầu tiên quan trọng nhất, anh nhớ tôi nói gì không?” Trịnh Tiểu San tủm tỉm cười hỏi.
“Cô nói tôi không hề xuất chúng.” Soái Lãng trả lời không cần suy nghĩ.
Trịnh Tiểu San tán thưởng: “Trí nhớ anh rất tốt, vậy là câu có ý chê bai đã gây sự chú ý của anh, câu thứ hai là gì?”
“Cô nói tôi đánh nhau rất ngầu, rất đẹp trai.”
“Đúng, chính là thế đấy, trước chê sau khen, theo như nghiên cứu nghệ thuật đối thoại với người khác giới ở phương Tây, đây là cách dễ lấy thiện cảm nhất, dễ lấy niềm tin nhất ... Cho nên tôi lấy được thiện cảm của anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play