Xem, nghiền ngẫm, cứ thế Soái Lãng vô thức đi về phía trước, lúc này chừng 8 giờ sáng, con đường dưới hàng cây vườn thực vật hoa thơm chim hót. Soái Lãng xem tới quên mình chẳng chú ý tới người qua lại, có người gọi tên y, có vẻ hoài nghi cùng vài phần vui mừng.
Hả? Soái Lãng giật mình tỉnh lại, quay sang nhìn thấy một cô gái, tóc búi thành chỏm trên đỉnh đầu, trán lấm tấm mồ hôi, xem ra là người tập thể dục buổi sáng, nhưng mà, y không nhận ra.
Cô gái đó tuổi tương đương với Soái Lãng, dừng bước làm vài động tác hoạt động cánh tay, vui vẻ chào người ta, ai ngờ người ta lạnh nhạt như vậy, cau mày không vui: “Không thể nào, anh thực sự không nhận ra tôi nữa à?”
“Cô là ....” Soái Lãng nghĩ lại mà không thấy có ấn tượng gì, em gái này vóc người tầm thước, mặt trái xoan thanh tú, mặc bộ đồ thể thao bó sát, đồi núi nhấp nhô bắt mắt, tuy không quá mức xinh đẹp nhưng hơi thở thanh xuân tươi tắn, vóc dáng cân đối kia cũng vẫn làm cho y tim đập thình thịch.
Bị cô gái tức giận chất vấn, y gãi gãi đầu, đúng là không nhớ ra mà.
“Vương Vi Vi ... Anh không nhớ sao, tôi học khoa Trung Văn, cùng lớp Hàn Đồng Cảng, anh cứ hay tới lớp tôi chơi mà.” Cô gái giận dỗi trách móc.
Soái Lãng có chút xấu hổ, là bạn học cùng khoa không cùng lớp, chẳng lẽ là ở trường còn có cô gái nào thầm yêu mình sao, gượng gạo chữa thẹn: “Có chút ấn tượng, nhớ không rõ, tốt nghiệp mấy năm rồi mà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT