Nói nửa ngày trời mà Soái Lãng không xen vào một câu, Cố Thanh Trì trầm giọng hỏi: “Phản cảm lắm hả?”
“Không phải, không phải.” Soái Lãng lắc đầu, bất ngờ hỏi: “Bác này, bác đi lừa bao nhiêu năm rồi?”
“Ý cậu là gì?” Thằng nhãi này cứ mở mồm ra lừa nói lừa gạt, Cố Thanh Trì không vui cho lắm.
“Ý tôi nói, trình độ bác tới tầm cao lý luận rồi, vậy cần bao nhiêu thực tiễn tích góp mới có? Nói rất hay, lấy giả làm thật, lấy thật làm giả, lấy giả loạn giả, lấy thật loạn thật ... Cái này thuộc trình độ đại sư.” Soái Lãng khâm phục lắm, nếu đơn thuần luận từ lý luận thì lão già này hơn cha mình không chỉ một bậc.
“Không phải là lý luận của tôi cao bao nhiêu mà lịch sử Trung Quốc vốn là bộ lịch sử về lừa đảo.” Cố Thanh Trì đưa ra lời giải thích không ngờ.
“Vãi, bác phản động thế, bác nói mấy nghìn năm văn hóa này là mấy nghìn năm lừa đảo à?” Đến Soái Lãng cũng thấy khó nuốt trôi lý luận này, phạm thượng quá rồi, dựa vào thùng rác bên đường nói: “Bác hôm nay định nói cho tôi ngu luôn hả, lịch sử nước ta sao lại là lịch sử lừa đảo?”
“Tôi hỏi cậu, sử nói Ngụy Văn Đế Tào Phi khi sinh ra có mây xanh bao phủ trên đầu, cái đó gọi là gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play