Hai người rời quán mỳ, Phương Hủy Đình dừng lại nhìn về chỗ đỗ xe, chỉ có xe, không có ai. Trên đường về, người lái xe là Phương Hủy Đình, cô cố tình lái thật chậm, tựa hồ mong đợi ở bãi đỗ xe, đầu đường, hoặc ở bên đường có ai đó đi rồi quay về.
Nhưng không, chả có cái gì hết, giữa trưa trời nắng, phố xá chẳng có mấy người qua lại, ai cũng tìm chỗ râm mát mà trốn rồi, nếu có người sẽ rất dễ phát hiện.
Xe đi tới đại lộ số 2, sắp về tới đơn vị, thấy sắc mặt chị Phương thất vọng, thi thoảng xem đồng hồ, Tiểu Mộc trêu: “Chị Phương, tôi thấy y không có gan đâu, nếu quay về quấy rối chị, y sẽ thành kẻ địch của toàn bộ cảnh sát.”
Người theo đuổi chị Phương từ cục công an, đội hình cảnh tới chi đội giao thông đều có, căn bản thành đội ngũ đa liên hợp rồi. Tiểu Mộc nói thế không phải không có thành phần ghen tị, với thân phận học viên vừa tốt nghiệp của hắn, rõ ràng không đủ điều kiện theo đuổi hoa khôi cảnh sát.
Nói tới đó ánh mắt lại không kiểm soát được liếc nhìn cô lần nữa, chỉ trang phục áo sơ mi quần âu bình thường, vì tư thế ngồi quần kéo căng ôm lấy chân, khoe ra cặp đùi săn chắc khỏe khoắn, ưu nhã, gợi cảm, đoan trang đều có cả, nhìn vô cùng dưỡng mắt.
Mà một câu nói lấy lòng đó cũng khiến Phương Hủy Đình rất dễ chịu: “Cậu sai rồi, Tiểu Mộc, cậu biết trên đời này loại người nào lớn gan nhất không?”
“Cái gì ạ?” Tiểu Mộc mải ngắm trộm mỹ nữ, đâm ra phản ứng luôn chậm một nhịp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT