“Cảnh sát Phương, cô nói dễ nghe quá đấy.” Soái Lãng cắt lời luôn, lấy giấy lau miệng, nãy giờ là y đóng kịch, đây mới là thái độ thực sự của y với cảnh sát, đó là phản cảm.
“Ai mà muốn qua lại với cảnh sát các vị, vẫn câu nói đó thôi, tốn thời gian, tốn tiền bạc, ở cùng các vị luôn bị các vị lấy thái độ bề trên đối xử như tội phạm, ai mà dễ chịu được chứ?”
“Còn nữa, không phải cô biết cha tôi là cảnh sát sao? Tôi hiểu cái nghề cảnh sát này còn hơn cô, với tình cảnh của tôi mà nói, nếu như tôi không nói gì, tôi sẽ có hiềm nghi lớn, các vị sẽ không buông tha. Tôi mà nói, các vị không tin, phiền toái càng lớn., các vị vẫn không buông tha.”
“Mà nếu chẳng may tôi nói sai cái gì, coi như xong đời, các vị muốn làm gì tôi cũng được, tôi chẳng có khả năng phản kháng. Mà tôi nói đúng ... Xong, rắc rối tới rồi, tôi căn bản không thể thoát, chuyện này giống khốn cảnh tù đồ ấy, tôi lựa chọn thế nào cũng chết cả ... Các vị đâu phải phá án, mà là lấy quyền lực chèn ép người ta.”
“Không phải ... Phối hợp với công an phá án là nghĩa vụ của người dân, thế nào lại thành chèn ép?” Một Đường Duy tức giận phản bác lên tiếng trước khi chị Phương kịp ngăn.
“Đúng, nói thì hay lắm, phối hợp phá án ...” Soái Lãng kéo dài giọng giễu cợt.
“Phối hợp để cuộc sống cũng bị hủy luôn à, may mà tôi thất nghiệp đấy, nếu tôi không thất nghiệp thì cũng bị các người làm cho thất nghiệp rồi. Tôi đoán anh em tôi còn chưa biết tôi ở đâu, làm sao đâu nhỉ? Nếu tôi đi làm, còn không phải bị toàn công ty coi là tội phạm rồi sao, không phải các người hủy hoại cả cuộc sống công việc của tôi rồi sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT