Cảm giác của Soái Lãng lúc này rất tệ, như bản thân là cái giẻ rách bị người ta lợi dụng xong liền vứt đi vậy.
Soái Lãng đã làm hết sức rồi, y thấy mình làm rất tốt, tuy trong quá trình làm việc đụng chân đụng tay một chút, nhưng thực sự vắt óc nghĩ cách làm sao mang lại lợi ích lớn nhất cho siêu thị.
Rồi kết quả lại là như vậy, trong khoảnh khắc đó Soái Lãng có cảm tưởng, thế giới này chẳng có chỗ nào giành cho mình.
Rốt cuộc mình sai ở chỗ nào? Soái Lãng đứng đó nghĩ lại chuyện mình làm mấy ngày qua, đột nhiên trong đầu hiện lên một ông già ăn mặc kiểu cổ lỗ “Nếu là tôi làm chuyện này, tôi sẽ không đứng ra phía trước.”
Có vẻ như tìm ra đáp án, lại tựa hồ không phục, Soái Lãng hít sâu một hơi, xua chuyện này ra khỏi đầu.
Nam nhân có kiêu hãnh thường sẽ không đem tâm tình buồn bã và chán chường của mình truyền cho nữ nhân. Khi Soái Lãng quay trở lại phòng giám sát thì đã điều chỉnh lại tâm trạng, Vương Tuyết Na cũng vừa mới đọc một lượt bài thơ liên quan tới rượu, ngồi đó mũi ngâm nga khe khẽ, thấy y về thì vờ làm mặt lạnh, còn cảnh giác nhích ghế tránh Soái Lãng một chút.
Mặc dù trên mặt tiểu học muội vẫn còn xấu hổ, nhưng không tức giận vì bị khinh bạc, có lẽ hai người họ ngay từ đầu đều đã có cảm giác bị thu hút bởi đối phương, tất cả đều trong dự liệu, chẳng qua thời cơ phát sinh quá đột nhiên thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT