Ủa, ủa sao vậy? Điền Viên đang nói say sưa đột nhiên phát hiện ra mấy người đều nhìn mình chằm chằm, cảm giác hình như mình đã nói gì đó không nên, quá rõ ràng mà.
Quan Nghiên Tuệ đang cắn răng cười run người, Vương Tuyết Na hơi nhíu mày dở khóc dở cười, Soái Lãng tức giận trợn mắt lên mắng: “Không nói thì mày chết à? Lúc nào nói cũng như thằng ngốc.”
“Á, nhị ca, không thể nói em như thế.” Điền Viên không vui, phản bác ngay: “Chúng ta đều học trường đại học loại hai, trường loại hai thì bồi dưỡng là sinh viên loại hai, loại hai không phải bọn ngốc là gì ... Ha ha ha, đúng không Nghiên Tuệ?”
Rồi, trừ Điền Viên ra không ai cười nữa, Điền Viên nhìn tình thế không ổn, không dám cười nữa, làm mặt nghiêm túc.
Có điều hắn không cười thì người khác lại không nhịn được, Quan Nghiên Tuệ cười phun thịt phải quay sang bên, tiếp đó tới Vương Tuyết Na cũng cúi mặt mà cười, vai run không ngớt. Soái Lãng đành cười chứ sao, tức tới cười luôn, sớm biết vậy không mang thằng ngốc gây họa này theo, cái mồm của nó không biết khi nào hại người.
Yên tĩnh vài phút, hai cô gái uống nước ngọt, Soái Lãng và Điền Viên uống bia, vì giữ hình tượng tốt đẹp, Soái Lãng lấy danh nghĩa phải lái xe nên không uống nhiều, cầm cốc lên chỉ nhấp môi mà thôi.
Như sợ không khí quá trầm lắng, Quan Nghiên Tuệ tìm đề tài hỏi Soái Lãng ít nói: “Soái Lãng, anh còn nhớ thầy Vương Khẩn của khoa Trung Văn không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT