Trịnh Trung Lượng vẫn ăn, từ lúc vào quan tới giờ hắn ăn không ngừng nghỉ, nguyên con gà bị hắn ăn hết sạch sành sanh, tô cơm lớn vét tới đáy, như còn chưa đã, bê nguyên bát canh lên uống không còn chút nào, xoa bụng cảm khái: “Thật thoải mái... Thì ra ăn no cũng là một loại hạnh phúc.”
      Không ai cười, đều nghĩ nếu bản thân rơi vào tình cảnh này cũng chẳng khá hơn, Vương Vũ Vi quan tâm hỏi: “Hôm qua còn chưa bị thương mà, làm sao vậy?”
      “Hôm qua anh thấy tôi à?” Trịnh Trung Lượng ngạc nhiên ngồi thẳng người lên.
      Tới lúc này rồi không cần giấu nữa, Vương Vũ Vi gật đầu: “Đương nhiên, sao có thể bỏ mặc các cậu không ai chiếu cố được, ngày nào chúng tôi cũng theo dõi các cậu.”
      “Ồ!” Trịnh Trung Lượng mấy ngày qua liên tục chửi rủa cái nhiệm vụ đầy đọa người ta này, sờ mặt phẫn nộ, hắn đường đường được gọi là Đại Tiên mà rơi vào thảm cảnh này, cười thảm kể: “Bị đám nhặt rác đánh đấy, tôi hết cách rồi, còn nghĩ ra bãi rác nhặt ít gì đó còn dùng được đem đổi tiền... Ai ngờ khu bãi rác có người chiếm rồi, tôi vừa mới nhặt được một túi thì chúng xông tới, chẳng nói năng gì đã đánh tôi một trận, nói tôi cướp địa bàn của chúng, dọa thấy lần nữa sẽ giết tôi... Chẳng lẽ giờ vẫn là thời đại Xạ Điêu, tồn tại cả đám Cái Bang à?”
      Cao Viễn thở hắt ra, có phải Cái Bang hay không thì không biết, nhưng quần thể yếu thế dưới đáy xã hội rất đoàn kết, bài ngoại, hẹp hòi, thường làm ra những chuyện khiến người ta vừa hận vừa thương, chuyển đề tài: “Thiết bị theo dõi phát hiện ra tín hiệu trên người cậu bị chia tách, máy điện thoại đâu?”
      “Đừng nhắc nữa, bị tịch thu rồi.” Trịnh Trung Lượng suýt chút nữa rơi lệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play