Đậu Hiểu Ba quay về, Lý Dật Phong trẻ con ham chơi, lẽo đẽo theo bên cạnh cười nịnh: “Đậu ca, cho em đi cửa sau, kiếm con cho con về nuôi được không?”
“Cậu đùa cái gì thế, chó cảnh sát giá trị hơn cả tôi đấy, nói thế chẳng bằng cậu mang tôi về nuôi cho rồi.” Đậu Hiểu Ba và mấy anh em cười lớn, từ chối rất triệt để, trước khi về thành phố còn không quên dặn dò đồng nghiệp vài việc cần chú ý, bị Lý Dật Phong kỳ kèo nịnh nọt mãi dẫn bọn họ đi qua tường cao, tham quan chỗ nuôi chó thật sự.
Rất rộng, phải bằng bốn năm cái sân bóng đá, mỗi con chó có một gian phòng riêng, Trương Mãnh ghen tỵ: “Chó đãi ngộ tốt hơn cảnh sát, được phát cả nhà, mẹ nó chứ.”
“Vậy thì cậu tới ở cùng với bọn chúng đi.” Hùng Kiếm Phi chọn đúng thời cơ chọc một câu.
“Thế không được rồi, Mãnh ca đói khát như thế, tới nơi này gay go to.”
Tiếng cười vừa rộ lên là Trương Mãnh lập tức kẹp cổ Dư Tội muốn giáo huấn, Đậu Hiểu Ba cuống lên gỡ tay hắn: “Đừng đừng, ở nơi này ngàn vạn lần đừng có hành vi kịch liệt, nếu không gây ra tâm trạng tiêu cực của bọn chó.”
“Tâm trạng gì? Chó mà cũng có tâm trạng à?” Trương Mãnh thấy hoang đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play