Ngõ ở đường Kính Tông không rộng, có điều với Tôn Nghệ mà nói chỉ cần đủ rộng bằng thân xe là hắn có thể đi qua rồi, lúc vào ngõ hắn cũng chẳng giảm tốc độ. Làm cảnh sát không khiến hắn có thêm ý thức chấp hành luật lệ giao thông, chỉ dung dưỡng thêm máu đua xe của hắn, chân đạp ga, xe rồ một cái ôm cua vào ngõ, sau đó phanh két, lao đi, xe vào đội, tức thì mấy cánh tay phía sau vươn ra đập hắn.
“Ngồi xe cậu lái, lão tử tổn thọ chục năm.”
“Không biết lái xe à?”
“Đội trưởng mà thấy, thế nào cũng ăn đòn.”
Triệu Ngang Xuyên, Lý Hàng, Chu Văn Quyên từ trên xe nhảy xuống, tim vẫn còn đập thon thót, chửi bới xong nhìn mũi xe cách bậc thềm có 10 cm, trong lòng phải thầm thán phục, kỹ thuật này không tầm thường.
Đương nhiên là không tầm thường, Tôn Nghệ đóng cửa xuống xe, cái mặt nghênh nghênh: “Thế này đã là cái gì, đường không rộng bằng khoảng cách hai bánh xe tôi cũng đi được.”
“Thế thì làm sao mà đi được?” Chu Văn Quyên không hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play