Lãnh đạo mặt hầm hầm lên xe rời đi, rõ ràng tới dằn mặt đại đội hai, Thiệu Vạn Qua mặt cũng đen như đít nồi, giận tới toàn thân run lên một cách mất kiểm soát, trắng trợn hơn cả sự tưởng tượng của hắn. Định trở về thì một đám đồng nghiệp tham dự vụ án đã tụ tập quanh, chuyện rõ ra đó, hung thủ không thể vô duyên vô cớ tấn công cảnh sát, kẻ thuê hung thủ đã gần làm rõ, chỉ cần thẩm vấn sâu hơn là nhanh chóng hai năm rõ mười, nhưng lãnh đạo vừa tới, mọi bố trí vứt đi hết.
Thiệu Vạn Qua nhụt chí phất tay: “Thả...”
“Đội trưởng, không thả được, chuyện ổ tang vật còn chưa tra rõ.” Triệu Ngang Xuyên phản đối.
“Có kẻ giở trò ở bên ngoài, e chúng ta mãi mãi không tra ra được đâu, thời cơ chưa chín muồi, đợi thêm đã...” Thiệu Vạn Qua đuổi những người khác đi, chỉ gọi Giải Băng, Giải Băng tưởng đội trưởng đổi ý muốn hắn tranh thủ thời gian thẩm vấn, không ngờ Thiệu Vạn Qua kéo hắn vào góc tối nói: “Đi, nghĩ cách đem tin này báo cho đội chống trộm cắp, nhất là người bắt Giả Chính Tuân.”
Giải Băng giật mình không tán thành cách này: “Đội trưởng, đám người đó khác gì lũ mù luật pháp, nói cho họ, xảy ra chuyện thì sao?”
“Không xảy ra chuyện mới vô vị, chẳng lẽ để bên trên muốn bóp chúng ta ra sao thì bóp à? Thế nào, bạn học cậu bị đâm, cậu trơ mắt nhìn hung thủ tiêu diêu bên ngoài?” Thiếu Vạn Qua bỏ lại một câu rồi đi.
Giải Băng do dự không biết làm sao, trong mắt hắn, đám Dư Tội không thể coi là cảnh sát mà là đám lưu manh mặc cảnh phục, hắn muốn giải quyết việc này theo cách của pháp luật, đường đường chính chính. Đến khi Giả Chính Tuân không có một xước từ phòng tạm giam đi ra, còn lớn tiếng dọa cho cảnh sát nào bắt mình phải biết tay, hắn cắn răng đưa ra quyết định trái nguyên tắc của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT