Quả nhiên bị thức ăn kích thích, Thử Tiêu sáng mắt, cắn ngón tay, hành hạ bộ óc, Lý Nhị Đông gãi người như khỉ, cũng đang căng óc ra nghĩ, chỉ hành khách qua lại: “Các cậu thấy thế này được không... Đồng bọn của tôi tìm thấy hành lý trước, sau đó tôi ở trên trộm vé máy bay, trao đổi ở dải cách ly, hắn mang hành lý ung dung rời đi?”
“Khả năng cao đấy, như thế thời gian rút ngắn đi không ít, nhưng mà làm sao giấu được camera giám sát?” Dư Tội dần dần sáng mắt lên.
“Cách này phiền lắm, khác gì của bọn ngốc nghĩ ra.” Thử Tiêu vừa thấy Lý Nhị Đông xông tới thì rối rít nói: “Không nói cậu, không nói cậu, tôi nói bọn trộm, trộm mà ngốc như cậu sớm bị bắt rồi.”
“Anh có cách sao?” Dư Tội ngăn Lý Nhị Đông lại, khuyến khích.
“Đương nhiên.” Thử Tiêu mắt đảo như trộm, cho tay vào túi lấy bộ tú lơ khơ bất ly thân, rút ra quân K cơ, xoay tay cái biến thành Q tép, lên mặt cao nhân cười thần bí: “Hiểu không?”
Dư Tội vỗ tay đét một cái: “Ý anh là đánh tráo biển tên trên hành lý à, hay, cách này hay.”
“Đúng rồi, tôi đã xem, chỉ cần dùng chút nhiệt độ cộng thêm khéo tay là tao tráo được ngay, sau đó cứ ung dung mà đi là xong, bọn chúng là trộm thì kỹ năng này là gì... Mỗi ngày bao người qua lại như thế, an ninh để ý hết nổi à, chỉ cần xem khớp mã là ok, mời anh qua.” Thử Tiêu vô cùng đắc ý, chính hắn nãy giờ chen lấn với hành khách qua lại mấy lần, nếu tính thêm cả thời gian chờ đợi mà muốn lấy hành lý sớm hơn cả chủ hành lý tới 5 phút là không thể: “Còn cách dễ hơn nữa, cậu cũng gửi hành lý, là cái valy rỗng chẳng hạn, cho hành lý của người ta vào valy của cậu là xong … nhớ cái xe cải tiến biến mất thế nào không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT