“Tôi thấy loại người này dễ đối phó thôi, đả kích về mặt tinh thần hoặc chuyên môn của hắn, ông ta sẽ không gượng dậy được nữa, chị có phát hiện không, tuy ông ta là tên đầu sỏ, nhưng lại không có điều kiện gây án.” Dư Tội chỉ bức tranh một viện tử kiểu cũ sót lại từ thế kỷ trước, giữa sảnh là ông già tàn tật chống gậy đi qua đi lại, tóc hoa râm, mặt phong sương, kéo lê cái chân tàn, không khỏi nghĩ, điểm tựa tinh thần của ông ta là gì?
“Ừm, ông ta tàn tật thế rồi, không gây án.” Lâm Vũ Tịnh quay sang Dư Tội, đôi mắt thấp thoáng nụ cười ôn nhu, miệng lại nói chủ đề không liên quan: “Ở tuổi này con người ta hẳn là phải giảm bớt nhu cầu với vật chất, nếu vẫn tiếp tục gây án, lại còn tổ chức đoàn đội thế này, cậu có nghĩ ông ta tìm kiếm hưởng thụ tinh thần nào đó không?”
“Chị nghĩ giống tôi rồi, rất có thể đó là cái khoái cảm đứng ở phía đối lập với cảnh sát, gây phiền toái cho họ, nhìn cảnh sát cuống cà kê suốt ngày phải đi giải quyết rắc rối do ông ta gây ra, đó là sự ưu việt trí tuệ... Í chị không tin à, đừng là chị nhìn ông ta lo sốt vó không có tí khoái cảm nào nhé.”
Lâm Vũ Tịnh bĩu môi không đáp, cái luận điệu mang chút bỡn cợt này chẳng thể chứng thực, có điều cũng tương đối hợp lý.
Lạc Gia Long nhìn hai người này mắt qua mày lại mà ngứa ngáy, cũng không muốn ở đây làm người thừa, chỉ là vụ án treo đó, không thể không thò mặt vào làm kỳ đà: “Vậy tiếp theo làm sao đây, sắp tối rồi, hai người đừng quên chỉ còn 2 ngày nữa, chúng ta nhìn có vẻ chiến quả rực rỡ, kỳ thực chưa có chút chứng cứ nào.”
“Có vài quân cờ trong tay, dùng tốt sẽ có chứng cứ thôi.” Dư Tội mỉm cười.
“Cậu nói Kiều Tiểu Thụy à, dùng thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play