Người Dư Tội thích chính là Lâm Vũ Tịnh.
Trước đó tuy có cảm giác mông lung nhưng y không nghĩ nhiều, thế rồi mấy tháng liền không gặp, không có bất kỳ liên hệ gì, cho dù thi thoảng nhớ tới, nhưng ấn tượng càng lúc càng nhạt. Rồi hôm nay bất ngờ nhìn thấy cô qua cửa sổ, lòng nổi lên giận dỗi vô cơ, hình bóng Lâm Vũ Tịnh trong lòng cùng bao cảm xúc sống lại. Rất đột ngột, rất tự nhiên, xác nhận cảm xúc của mình từ đó chuyển sang lo lắng thấp thỏm, càng có chút lo sợ vô hình, tất cả tan biến sau nụ cười kia, linh cảm rất mới lạ, như hai trái tim chung nhịp đập.
Dư Tội lần đầu trải qua loại chuyện này, hiển nhiên đủ loại kinh nghiệm sống tích lũy trước đó mà người thường cả đời chưa chắc đã trải qua cũng chẳng giúp ích mấy, biểu hiện của y thậm chí còn kém hơn đa số người bình thường.
Chị ấy cười, nhất thời Dư Tội nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm thấy toàn bộ thế giới không chân thực, giống như đi tàu lượn, hai chân không tìm được điểm tựa.
Khóe miệng hơi co giật, suýt nữa bật cười, lần đầu cô nhìn thấy vẻ lúng túng ngượng ngùng đáng yêu của Dư Tội, sao có thể ngờ đây là tên nhóc từng “đối xử thô bạo” với mình, hành trình cảm xúc của Lâm Vũ Tịnh cũng không khác Dư Tội là bao, Lâm Vũ Tịnh hiển nhiên có kinh nghiệm hơn nhiều, lập tức chiếm thế chủ động, cố tình gây khó dễ: “Tôi hỏi cậu trước cơ mà.”
Dư Tội ngượng nghịu ứng phó: “Tôi thấy chị cười nên mới cười mà.”
“Vớ vẩn, là do tôi thấy cậu cười nên mới cười.” Lâm Vũ Tịnh nhấn mạnh, tựa hồ cái trình tự trước sau này rất quan trọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play