Ngõ cũ sâu hun hút không biết có từ thời nào, sàn lát gạch đã dập nát gần hết, tường thành thiên hạ của rêu xanh, nhà chỗ thì mái cong kiểu cổ, chỗ thì lắp cửa kính, cũ mới lẫn lộn, chẳng có ý cảnh cổ kính, chỉ thấy lộn xộn, đâm ra chẳng còn giá trị khai thác du lịch. Người sống ở đây không nhiều, đa phần cho bệnh nhân thuê trọ.
“Sao thế?” Lý Nhị Đông thấy Dư Tội đột ngột dừng lại phanh gấp hỏi.
Dư Tội ngẩng đầu lên trời, lỗ mũi phập phồng một lúc sau đó mặt nở nụ cười rạng rỡ như Tết đến sớm: “Trở trời rồi, tối nay thế nào cũng có gió lạnh.”
“Vãi, chó nó cũng không thính bằng cậu.” Lý Nhị Đông bật cười, đám anh em ai cũng biết Dư Tội rất thích trời lạnh, không ngờ giờ tiến hóa đến mức ngửi được cả không khí lạnh sắp về thì thần kỳ quá rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây tầng tầng lớp lớp che bớt đi phần nào cái nắng gắt, cái thời tiết quái quỷ này kết thúc thì ai cũng mừng, nhưng giờ không phải lúc để ý, tiếp tục hùng hục chạy, chỗ này chật hẹp bị tóm được chỉ có chết.
“Lên.” Chạy một quãng không xa bị một bức tường khá cao chắn lối, Dư Tội hạ người xuống, Lý Nhị Đông dẫm lên người y leo lên tường, sau đó kéo Dư Tội lên theo, phối hợp vô cùng thuần thục.
Lên tường rồi không đi mà lặng lẽ nằm xuống, quả nhiên đây là một nhóm trộm có tổ chức nghiêm ngặt, hành động thần tốc, xuất hiện một tên tóc dài lúc nãy không có mặt ở hiện trường, đuổi tới gặp ngõ cụt, không thấy người đâu nữa đang hoang mang ngó nghiêng xung quanh …
“Này, tìm tôi đấy à?” Dư Tội nhô đầu lên hỏi rất vô tư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play