Thằng trộm vẫn ngọ nguậy liên hồi, còng cọ vào cổ tay đỏ lên, cọ muốn rách da, từ ngứa chuyển sang rát rồi: “Ngứa quá, ngứa quá... Trời ơi là trời, chẳng qua là trộm cái ví thôi mà, có cần làm quá thế này không, có phải là giết người phóng hỏa gì đâu... Thả tôi ra, thả tôi ra... Tôi nhận, tôi trộm, tôi trộm, dưới Ngân Đô Plaza, tôi sờ mông một nữ nhân, thuận tay lấy ví.”
Dư Tội ngoắc một ngón tay với Thử Tiêu.
Thử Tiêu tháo một cái còng, thằng trộm cuống quýt gãi, hết gãi lại dùng lưng cọ vào vách xe, trộm ví chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng chịu hành hạ thế này, thống khoái thừa nhận, vậy là đủ chứng cứ, nhìn thấy thằng béo móc túi, thằng lưu manh sờ người, hắn cuống lên: “Đừng đừng, đại ca ơi, em khai hết rồi mà... Đừng lấy mấy thứ kia ra.”
Không biết là cái gì, chỉ biết mắt tới giờ còn rát, người vẫn còn ngứa, là hai thằng kia giở trò, trời ơi, trước kia cùng lắm ăn trận đòn thôi, có ai làm trò khốn nạn vô nhân tính thế này đâu.
Dư Tội thong thả nói: “Còn quãng đường nữa mới về tới đơn vị, mày không muốn hai người kia trị mày thì mồm đừng có ngừng... Bắt đầu đi, không nói thì nhét vào quần hắn, cho chim hắn chia ngọt xe bùi.”
“Không, đừng.” Thằng trộm đáng thương kẹp chân lại, tay che chim, mắt vẫn đỏ hoe như gái nhà lành vừa bị cưỡng bức, đã thế Lý Nhị Đông còn độc ác thò tay sờ thắt lưng của hắn, vội rú lên: “Em khai, em khai, đại ca đừng... Hôm kia em còn trộm ở chợ bán buôn mấy lần, chừng một nghìn... À không nghìn hai.”
“Tiền đâu rồi?” Thử Tiêu nghe tới tiền tham lam liếm mép.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT