“Tôi xem vụ án của cha cậu ta mới biết căn nguyên... Tháng 3 năm đó, xưởng cán nguội Đại Nguyên xảy ra sự kiện ác tính, nghi phạm ôm thuốc nổ xông vào phòng hội nghị đầy đủ ban lãnh đạo, uy hiếp cho nổ... đội phó đội hình cảnh số hai Thiệu Bình Sơn tới nơi thì tình huống khẩn cấp lắm rồi, tâm tình nghi phạm mất kiểm soát, ông ấy liền cởi hết quần áo chỉ còn lại quần trong, hết lời khuyên can mới thuyết phục được nghi phạm cho ông ta vào. Thế nhưng ban lãnh đạo năm người nhân cơ hội nghi phạm lơi lỏng là bỏ chạy, thế là nghi phạm kéo dây thuốc nổ, cùng lúc đó Thiệu Bình Sơn lao vào ôm lấy hắn lao ra cửa sổ, nổ tung.”
Mọi người đều chấn kinh, trước đó chỉ biết Thiệu Soái là con anh hùng, chi tiết không rõ, Trương Mãnh đấm bàn tức giận chửi mấy tên lãnh đạo ngu xuẩn.
Lạc Gia Long ảm đạm nói thêm tình tiết đáng buồn nhất: “Vụ nổ chỉ làm vỡ mấy cửa kính, không có tổn thất nào khác.”
Câu chuyện làm cả phòng im phăng phắc, hồi lâu sau Trương Mãnh đấm mặt đất liền ba cái đứng bật dậy, vung tay múa chân chửi bới om sòm: “Không đáng, không đáng, không đáng. Cho lũ khốn đó chết cho rồi, cứu làm gì cơ chứ?”
“Đúng là không đáng, câu chuyện này nếu nhìn sâu hơn, sẽ có một cái nhìn khác.” Lạc Gia Long ra hiệu Trương Mãnh bình tĩnh, tiếp tục nói: “Nghi phạm tên Mã Học Phong là một công nhân xưởng cán nguội, trước sự việc cùng với vợ đều là công nhân xưởng, cùng có trong danh sách cho thôi việc, chúng ta không ở trong thời đại đó, không hiểu mất việc nghĩa là gì... Cho thôi việc đã đành, ngay cả tiền bố trí nghỉ việc cũng không phát. Mọi người biết không, vợ chồng Mã Học Phong nhiều lần tìm lãnh đạo xưởng đòi tiền, cả quỳ xuống cầu xin rồi mà không được, sau đó theo điều tra được biết chính phủ có cấp tiền bố trí nghỉ việc rồi, nhưng mà lãnh đạo xưởng một phần phát cho những nhà biết lo lót, một phần đem ăn tiêu hết, không còn mà phát nữa... Số tiền không nhiều, vì một vạn mà mất mạng hai người, trong đó có một cảnh sát ưu tú.”
“Chỉ một vạn à?” Đậu Hiểu Ba thấy khó tin.
“Một vạn là lớn lắm rồi đấy.” Chu Văn Quyên lắc đầu: “Chưa nói lương hồi đó có mấy chục đồng, nói tới giá trị phải tương đương mười mấy hoặc mấy chục vạn bây giờ, đối với gia đình công nhân bình thường, đó là số tiền cả đời mới tích góp được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play