Sóng cao tới ba mét, gió lệch hướng đông đông nam, một chiếc thuyền chòng chành trên biển, chỉ có đèn hiệu chiếu ra ánh sáng lên mặt biển nhấp nhô liên hồi, xung quanh tối đen, tiếng sóng vỗ rầm rầm, mang theo mùi tanh đập vào mạn thuyền.
Khoang thuyền rất ẩm ướt, Thẩm Gia Văn đi ra, men theo thang leo lên, bước chân không có vẻ gì là không thích ứng với con thuyền chòng chành liên hồi, thuyền trưởng thuyền viên đang điều chỉnh hướng đi, thấy cô ta tới thuyền trưởng cung kinh gọi: “Bà chủ.”
“Còn bao xa nữa?” Thẩm Gia Văn hỏi, gương mặt tiều tụy, tóc tai lòa xòa, còn đâu vẻ rực rỡ thường ngày.
Thuyền trưởng nhìn hải đổ: “Mấy chục hải lý, nửa tiếng nữa thôi là tới vùng biển quốc tế rồi.”
“Mọi người làm việc đi... Lão Đặng, anh ra đây.” Thẩm Gia Văn gọi, tự mình ra ngoài, đứng ở mũi thuyền.
Chuyến hàng này hỏng rồi, thuyền viên cơ bản đều biết điều ấy, nếu là buôn lậu hàng bình thường thì không ảnh hưởng gì mấy, vẫn kiếm được ít tiền công. Nhưng bà chủ thì khác, người kiếm ăn ven biển đều cược toàn bộ gia sản vào một chuyến hàng, nếu thành công hàng chỉ cần thông quan là giàu lên trong một đêm, có điều nếu như bị tra ra, rất nhiều người lựa chọn nhảy xuống biển cho xong chuyện.
Thấy quen những chuyện lên voi xuống chó tức thì rồi, thuyền viên không ngạc nhiên, chỉ nhìn bà chủ yểu điệu có chút thương hại, Đặng Đinh ra ngoài, thuận tay cầm theo chai nước ngọt đưa cho Thẩm Gia Văn, an ủi: “Bà chủ, nghĩ thoáng chút, thắng thua là chuyện thường, kiếm ăn trên con đường này, được nửa tiền là không tệ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play