“Cậu bỏ tâm tư đó đi, ngay cả nữ nhân của tôi mà cậu cũng nhòm ngó à?” Phó Quốc Sinh lần này thực sự không vờ vịt được nữa, bực mình mắng Dư Tội một câu, thằng nhãi này thực sự vuốt mặt không biết nể mũi, mình đứng sờ ngay đây chứ đã chết đâu, thế mà nó dám nhìn nữ nhân của mình với ánh mắt đói khát đó.
Dư Tội cười ha hả, trắng trợn hỏi: “Tôi thực sự thích em gái đó rồi đấy, này, trong nhà giam anh đã hứa tặng tôi hai em gái mà, có định giữ lời không đấy, tôi chỉ muốn một mình cô ấy là đủ.”
“Ngồi đã.” Phó Quốc Sinh ngồi trở về sau bàn, đây không phải là phòng giam, về lại chỗ của người văn minh, có vẻ phong cách của hắn khác hẳn giống quý tộc ưu nhã.
Còn Dư Tội thì sao, giống như nông dân vào phủ quan lớn, nhìn chỗ này, sờ chỗ kia. Phải nói văn phòng của Lão Phó so với ngoài kia hoàn toàn khác biệt, bên ngoài ám muội vô cùng, bên trong lại trang nhã, bên cửa là cái chum nước lớn thả cá vàng, dựa tường là ghế sô pha làm từ trúc, ban công làm bằng gỗ kết hợp thép không rỉ, treo mấy chậu hoa tươi, không xa hoa mà rất có vị cuộc sống, chẳng hề giống nơi ở của thứ cặn bã buôn bán ma túy.
Phó Quốc Sinh cũng đang tỉ mỉ quan sát Dư Tội, hắn đợi cuộc tái ngộ bằng phương thức này lâu rồi, biểu hiện của Dư Tội không làm hắn bất ngờ, hứng thú hỏi: “Lão Nhị, cậu từ xa như thế tới tìm tôi, không biết có suy nghĩ gì?”
“Có.” Dư Tội quay lại gật gù mỉm cười.
“Nói ra xem nào.” Phó Quốc Sinh đan hai tay vào nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play