“Nhị ca rời giường ạ...”
Răng Sún ân cần đặt dép của hắn ở trước giường, Dư Tội mở mắt ra, thoải mái vươn mình, tích tắc còn tưởng mình đang ở túc xá trường cảnh sát, cái cuộc sống tập thể này quen thuộc làm sao.
Có điều này đã khác xưa rồi, Dư Tội rời giường đi tới hố xí ở góc tường, một đám phạm nhân tự động tránh đường. Răng Sún ân cần đưa khăn mặt, bàn chỉ cho Nhị ca, bóp ra ít kem đánh răng, nhe bộ răng sún cười lấy lòng, từ sau lần đánh nhau kia, Dư Tội gọi luôn hắn là Răng Sún, hắn vui vẻ tiếp nhận.
Đi tiểu, đánh răng, rửa mặt, lại về bên giường đá hai người bên cạnh, lần lượt tới bên hố xí, sau dịch vụ buổi sáng là chỉnh lý nội vụ, chuyện này không cần y ra tay, những người mới tới hoặc là tới rồi mà chẳng ra sao, ngoan ngoãn làm lính cần vụ, chỉnh lý mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, tới lúc đó tiếng gõ có tiết tấu, cửa sắt chắn gió mở ra.
Lão đại đi đầu, còn lại lần lượt tới cái không gian nhỏ hóng gió đó, lão đại Phó Quốc Sinh luôn không biết lấy từ đâu ra thuốc lá bật lửa, châm ở góc tường, khoan khoái rít một hơi, sau đó đưa cho tân lão đại. Dư Tội vốn không nghiện thuốc lá mấy, có điều ở cái chỗ rảnh rỗi này, thích cái thứ khói tê tê đầu lưỡi, khiến đầu óc lâng lâng này, rít vài hơi đưa cho Hắc Tử.
Hắc Tử vốn tên Nguyễn Lỗi, người đông bắc, sau hắn là tên người Hồi, tên dài rắc rối lắm, mọi người gọi hắn là A Bặc cho tiện.
Sau trận chiến kinh thiên hôm đó, Dư Tội vốn được suy tôn lên làm lão đại, có điều tự thấy mình không có người chiếu cố bên ngoài, nhường cho Phó Quốc Sinh. Trong mắt Dư Tội, tên này biết điều, ít nhất biết điều hơn đại đa số, từ người thăm nom không ngớt và quản giáo năm bảy lượt chiếu cố nhìn ra rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT