Người duy nhất đi tàu về là Đổng Thiều Quân, muộn hơn người khác một ngày, lại không về tỉnh Sơn Bắc mà tới thành phố Trường An tỉnh Thiểm Tây, tỉnh nằm kề sát tỉnh Sơn Bắc với họ. Đó là đơn vị nằm thấp thoáng giữa những cây hòe cổ thụ, đậm không khí tháng năm lịch sử, nơi này nếu không phải người trong nghề còn chẳng có tên tuổi gì, hắn biết là hình cảnh quốc tế từng tới đây nhiều lần kiểm tra chứng cứ, trong lòng hình cảnh, nó là một nơi thần bí.
Chẳng ai đứng gác, Đổng Thiều Quân đi qua cửa thấy quản lý quá qua loa rồi, cả gác cửa cũng không có, nhà cửa của thế kỷ trước, trông như mấy hợp tác xã phá sản, sân rộng hai mẫu đỗ hai cái xe cảnh sát già rụng răng, không biết bao lâu chưa từng sử dụng.
Đây mà là nơi hình cảnh quốc tế từng tới à?
Đổng Thiều Quân nhíu mày, tuy cảnh sát có rất nhiều đơn vị thần bí, nhưng mà chỗ này làm người ta thất vọng quá đáng, xem ra chỉ có hư danh.
Mang theo tâm trạng thất vọng gõ cửa "ban chỉ đạo nghiệp vũ kỹ thuật hình sự", nhưng mà hắn chẳng nhìn thấy tí kỹ thuật nào ở đây. Rồi, mở cửa càng thất vọng, ông già năm mươi tuổi già hom hem, thô lỗ chỉ chỗ ngồi nói luôn: “Mỗi năm có hơn ba trăm người tới đây quan sát học tập, nhưng xem xong thì bỏ đi một nửa, nửa còn lại không ở nổi quá mười ngày, kỷ lục dài nhất là 29 ngày... Nhưng 29 ngày đó lại không học được gì, cậu định ở bao lâu?”
Chà, khó nhỉ, đối với chuyện có tính khiêu chiến, đám học viên tuổi trẻ khí thịnh luôn không phục, đồng thời Đổng Thiều Quân hiểu vì sao mình được phân phối tới đây, vì hắn đủ kiên trì, vỗ ngực: “Tôi chuẩn bị ở lại tới khi chú hài lòng.”
Ông già cười lớn: “Ha ha ha, chàng trai, đừng nói vội như thế, biết thứ chúng ta nghiên cứu là gì không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play