Phóng viên vây quanh Giản Phàm bắt đầu đua nhau đặt câu hỏi, nhao nhao như cái chợ, không nghe ra câu nào vào câu nào, Giản Phàm đành phải bảo họ yên lặng, chỉ một nữ phóng viên gần nhất, cô gái đó không bỏ lỡ thời cơ, theo thói quen đưa ngay micro về phía trước, nói thật lớn át tiếng ồn ào xung quanh: “Đồng chí cảnh sát, sao anh biết là tiểu thư Kim ra lệnh, anh suy đoán hay tận mắt nhìn thấy?”
Giản Phàm nghiêm mặt đáp: “Tôi tận mắt nhìn thấy, khi đó cô ta đứng ở hiện trường chỉ huy vệ sĩ đánh người, vũ nhục cảnh sát Đại Nguyên là lặc sắc! Lặc sắc là gì mọi người biết chứ? Cô ta nghĩ chúng tôi không hiểu tiếng Quảng ... Thật đáng tiếc, một người không biết tôn trọng người khác, tôi không cần biết là yêu tinh hay minh tinh, đều không đáng được tôn trọng, đây là chuyện liên quan tới tố chất và đạo đức, chúng tôi không bình luận.”
Thái độ kênh kiệu chảnh chọe của minh tinh ra sao, phóng viên còn lạ gì chứ, đều bất giác gật đầu, còn nói tới tố chất đám minh tinh à, làm sao mà cao được, chuyện xua đuổi chửi bới miệt thị phóng viên như cơm bữa.
“Nếu anh đã nhận ra tiểu thư Kim, khẳng định là biết cô ấy tham gia biểu diễn, vì sao còn chặn xe? Có phải có thành phần cố ý trong chuyện này hay không?”
Câu hỏi này rất hiểm hóc, nếu nói là không biết thì rõ ràng không thuyết phục, nếu nói là biết, vậy thì ngăn không cho người ta vào dẫn đến xung đột là sách nhiễu người dân.
Nhưng mà câu này không làm khó được Giản Phàm, nên biết thành phần tới quán cơm ăn cũng không phải cao cấp gì, không thiếu cả lưu manh điêu ngoa tới kiếm chuyện, Giản Phàm ôn tồn đáp: “Các đồng chí phóng viên, theo quy định của cấp trên, vì đảm bảo an toàn cho các nghệ sĩ tham gia biểu diễn, mỗi chiếc xe ra vào phải có giấy mời của ban tổ chức. Chúng tôi tuân thủ chế độ, không có ngoại lệ, tôi có nhận ra tiểu thư Kim hay không không liên quan gì ở đây, vì trong mắt cảnh sát chúng tôi, chỉ có công dân, không có minh tinh.”
“Rất hay! Cảnh sát Đại Nguyên tuyệt vời. Minh tinh thì sao chứ, không phải người à, muốn đặc quyền sao?”
“Minh tinh là cái thá gì! Xem cô ta đi, giờ còn ngồi im trong xe, khinh người quá lắm.”
Khỏi nói cũng biết mấy người hô hào hưởng ứng là quần chúng chân lấm tay bùn rồi, lần này sôi động vô cùng, phóng viên càng mừng, gặp được anh cảnh sát nói chuyện sắc bén như thế, thông tin moi được càng nhiều.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play