Người đi rồi, chăn đệm trong phòng đã gấp chỉnh tề, Dương Hồng Hạnh thu dọn bát đũa thì dừng lại, không biết vì sao nhìn Giản Phàm rời đi, lòng lo lắng, lời tình tứ lẫn vụ án vẫn rõ bên tai, giây phút đê mê vẫn để lại dư âm trong thân thể ... Vậy mà tích tắc ... chẳng lẽ vì khúc mắc trong lòng mình, khiến anh ấy thất vọng?
Sử Tú Nữ và anh ấy chắc chắn không có gì, nếu không anh ấy chẳng thản nhiên như thế, Dương Hồng Hạnh phán đoán, nhớ lại Giản Phàm ra sức thêm dầu thêm mỡ nói nữ nhân đó không mẹ không cha cô độc, bị mẹ kế mưu mô chiếm gia sản, bị người ta bắt cóc ra sao ... Cô gái đáng thương như vậy, mình còn chấp nhặt cái gì, vội vàng cởi tạp dề khoác áo đuổi theo, sợ Giản Phàm đã đi, còn lấy di động bấm số.
Không nhận máy, Dương Hồng Hạnh hơi hoảng, hối hận, anh ấy giận mình rồi sao?
Đợi Dương Hồng Hạnh chạy xuống lầu há hốc mồm, một chiếc xe việt dã cảnh sát đỗ ngay ở lối ra, cửa xe để mở, Giản Phàm đang cười rất đắc ý ... Dương Hồng Hạnh vốn lo sợ, không ngờ trúng gian kế, cắn môi đứng đó không nói không rằng.
Xe sau đợi sốt ruột có cái đầu húi cua thò ra gọi: “Tiền bối, đi mau, chủ nhiệm giục mấy lần rồi.”
“Gọi cái rắm, đây là việc phải thong thả, gấp có tác dụng gì?” Giản Phàm thò đầu lại cáu kỉnh chửi.
Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên nhìn viên đặc cảnh bị Giản Phàm mắng cho thụt đầu vào, ngồi im không dám ho he gì nữa. Í, làm sao cảnh sát thật lại sợ cảnh sát giả? Hơn nữa nhìn trang phục kia còn là đặc cảnh chứ không phải là hiệp cảnh hay dân cảnh đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT