Tiếng tin nhắn trong đêm tối và căn phòng im ắng nghe hết sức rõ ràng, Dương Hồng Hạnh mơ mơ hồ hồ mò di động dưới gối, là Giản Phàm, tức thì tỉnh quá nửa, mở ra thấy một câu rất chua: “Hạnh Nhi của anh, ngủ
chưa?”
Đã 4 giờ 50 phút sáng rồi, Dương Hồng Hạnh bị tin nhắn này làm dở khóc dở cười, tỉnh nốt phần còn lại, đột nhiên lại mỉm cười, gửi tin kiểu này chứng tỏ anh ấy chẳng sao cả. Không những thế tâm tình còn tốt lắm, đồ đáng ghét, hại mình lo lắng suốt ngày.
Tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh rồi, ôm cái chăn ấm áp, môi mỉm cười, giống đa số cô gái đang yêu, đều có vài phần thần kinh, thường thường trong chi tiết hết sức bình thường cảm thụ được tâm tình đối phương. Cái tin nhắn quấy nhiễu không đúng giờ ấy chẳng làm cô phiền lòng, trong đêm dài cô đơn nhận một lời hỏi thăm như vậy, rất ấm áp hạnh phúc, cảm giác như khi mình nhớ anh ấy thì anh ấy cũng đang rất nhớ mình.
Vì thế không tốn thời gian nữa, Dương Hồng Hạnh tức thì gọi điện lại, nghe thấy cái giọng gian manh: “A lô ai đấy?”
Dương Hồng Hạnh cắn chặt răng để không cười ra tiếng, cô gắng làm ra vẻ tức giận: “Làm cái gì thế? Nửa đêm không cho người ta ngủ à?”
“Anh biết em đang trằn trọc trong nhớ nhung, anh cũng đêm dài khó ngủ, hi hi, chúng ta đúng là tâm linh tương thông ...” Giản Phàm lúc nào cũng đùa cợt như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT