Hiện thực đặc sắc cỡ nào, anh không bao giờ ngờ hết được, vỗ về mãi, trong số con tin mới có người lấy dũng khí nói: “Chúng tôi đói ...”
“Cái gì?” Phân cục trưởng Trần còn sợ nghe nhầm.
“Chúng tôi đói, tôi và cha tôi bị giam từ hôm qua, hoặc hôm kia rồi, chỉ được ăn một bữa, còn là cơm thừa ...cha tôi không khỏe ...” Nam tử kia run run nói, cứ như mình đưa ra yêu cầu quá đáng lắm vậy.
Thế là mấy người nữa nói theo, cũng là ba chữ: “Chúng tôi đói.”
“Chúng tôi đói ...” Vài cảnh sát trẻ lẩm bẩm lại, mắt cay xè, không kìm được nước mắt trào ra.
Phân cục trưởng Trần cũng bị yêu cầu đơn giản đó làm cho mắt ươn ướt, rối rít ra lệnh: “Mau mau, đi kiếm thức ăn, nước nóng ... Bọn khốn nạn!”
Mấy người lau nước mắt chạy đi, lên xe cảnh sát hú còi, tức thì mấy hiệu tạp hóa đã đóng cửa bị đập rầm rầm như cướp ghé thăm. Người nhanh trí hơn chạy ra ngoài tìm nhà dân xung quanh, cũng có cảnh sát lấy ra thuốc lá rẻ tiền ra châm lửa mời ... Không ai khóc, dù rất nhiều người muốn khóc, có lẽ không khóc ra được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT