“Giản Phàm, Giản Phàm! Cứu tôi với, cứu tôi với!”
Sở Tú Nữ bị hai nam nhân bắt đi, quần áo bị xé toạc thành từng mảnh, thân thể ngọc ngà lộ dần cùng với tiếng gào thét thảm thiết truyền ra. Giản Phàm vươn tay ra, chạy thục mạng, gọi to, nhưng làm thế nào cũng không rút ngắn được khoảng cách, chỉ biết trơ mắt nhìn cô bị đè ra đất, bị hai tên súc sinh cưỡi lên người giày vò trong máu và nước mắt. Giản Phàm trơ mắt nhìn mà không biết làm cách nào, đến khi nhìn rõ hai người kia là Lý Uy và Đường Đại Đầu, ác quỷ trong lòng bừng tỉnh gầm lên dữ dội.
A aaa ... Á ....
Uỵch một cái ngã lăn khỏi ghế sô pha, tiếp đó là tràng cười thô bỉ, Giản Phàm ngơ ngơ ngác ngác nhìn quanh, gian phòng tù mù, có bốn bộ mặt xấu xí đang nhìn mình cười chế nhạo.
Ác mộng! ... Thì ra là ác mộng! Toàn Thân gian Phàm đầm đìa mồ hôi lạnh, thì ra là ác mộng, may chỉ là ác mộng thôi. Giản Phàm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là mơ mà thôi, người như thoát lực dựa vào ghế sô pha, cầm chai nước khoáng lên tu ừng ực cạn sạch. Lo lắng ban ngày cố gắng áp xuống, tới đêm biến thành mộng hành hạ, lảo đảo vào phòng vệ sinh bật nước rào rào, cho cả đầu xuống dưới vòi nước, rùng mình một cái tỉnh táo hơn không ít, đi ra hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“0 giờ 40, Oa ca, anh giỏi thật, bọn em gọi mười phút, không phải em nhanh trí đá anh một cái thì anh chưa tỉnh. Mẹ nó, lợn cũng không ngủ giỏi bằng anh.” Tiêu Thành Cương trêu.
-“A, anh còn tưởng nằm mơ nên ngã, thì ra thằng chó mày đá à?” Giản Phàm co chân đá lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT