Đoàn người Giản Phàm tới không sớm không muộn, gần như lúc khách đã tới đủ, sự chú ý trước tiên đặt lên tấm di ảnh, Sở Thành Nhiên, hưởng dương 56 tuổi, bức ảnh tóc vẫn còn đen nhánh, ánh mắt có thần, môi cười nhẹ, không thua vị lãnh đạo nào.
Chẳng có gì đáng xem, người chết rồi.
Giản Phàm thầm nhủ trong lòng, ánh mắt chiếu sang gia quyến bên cạnh, mẹ kế dịu dàng động lòng người, còn phong vận hơn Sở Tú Nữ mấy phần, tay dắt đứa bé trai kháu khỉnh 5, 6 tuổi, gương mặt buồn thảm làm người ta ... chảy nước dãi, quả phụ phải như thế chứ.
“Đó là bà Lý Uyển Như, nhiều hơn giám đốc Sở hai tuổi, bên cạnh là công tử Sở Dĩnh, năm nay năm tuổi.” Trương Vân đi sau khẽ giới thiệu.
“Ừm, trong không tệ, Lão Sở thật có diễm phúc.”
Giản Phàm lời lưu manh, nhưng vẻ mặt trang trọng, dẫn Trương Vân, Hứa Nhạc Sơn tới trước di ảnh khom người, sau đó được gia quyến khom người đáp lại, khi đi qua Sở Tú Nữ khóc tới sưng húp mắt, mặt thê lương, nghe thấy một câu: Cám ơn, xin nhờ anh.
Dân gian có câu “Nữ tưởng tiếu, nhất thân thiếu” (*)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT