Dương Hồng Hạnh và Giản Phàm đứng ở đầu giường đối diện với Trần Thập Toàn, thấy Giản Phàm mãi chẳng nói gì, cô khẽ đẩy một cái, giờ thì không chỉ một mà ánh mắt hai người họ đều giống nhau.
Vô ích, Sử Tĩnh Viện thất vọng, ai cũng thất vọng, năm ngày qua ai cũng tới rồi, mới đầu cho rằng Trần Thập Toàn vì xảy ra chuyện bẽ mặt nên xấu hổ, nhưng dần mới biết do mầm bệnh tích góp lâu ngày, giờ đột nhiên bệnh tới như núi lửa.
“Mọi người đi đi ...” Trần Thập Toàn đột nhiên đưa tay xoa đầu Tiêu Thành Cương ở gần nhất, lắc đầu với bác Giang, sau đó xua tay: “Đi cả đi.”
Đang nói cười, tất cả trầm mặc đứng dậy, nhưng không ai chịu đi, đứng nhìn nhau, sợ giờ đi rồi, Trần Thập Toàn cả đời sẽ thế này, không vực dậy được nữa.
“Sư phụ.” Giản Phàm im lặng từ đầu tới giờ mới nói một câu: “Chúng ta uống vài chén đi.”
Trần Thập Toàn mắt sáng lên, môi mấp máy theo phản xạ điều kiện, khi mọi người còn há hốc mồm ngạc nhiên thì ông ta trừng mắt lên: “Xéo.”
Rồi, cuối cùng cũng không giữ được bộ dạng lãnh đạm buông xuôi mọi thứ nữa, một tiếng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play