“Vớ vẩn, nói như Oa ca cậu làm thái giám ấy, chuyện hoàng gia mà cũng biết.” Vương Minh húp xì xụp mỉa mai.
Tiêu Thành Cương vừa ăn vừa nói: “Ê, mọi người chớ nói thế, khi liên quân tám nước đánh vào Bắc Kinh, Từ Hi thái hậu đúng là chạy nạn qua Đại Nguyên ta, thứ cống phẩm này có gì thần bí đâu ... Nói không chừng bà ta chạy vội không có gì ăn, nên ăn canh thịt, đúng không?”
“Thành Cương, ai bảo với cậu Từ Hi thái hậu có liên quan tới canh thịt thế, vậy có nói với cậu là bà ta có tình nhân tên Lý Liên Anh không?” Tùy Hâm đào hố bẫy Tiêu Thành Cương.
“Cần gì ai bảo, báo đăng đấy, tôi xem trong nhà xí, vừa ỉa vừa đọc.”
Mọi người trừng mắt lên, dừng đũa.
“Thật đấy.” Tiêu Thành Cương còn chưa nhận ra vẫn nói rất hăng: “Hôm đó vào đội rút tờ báo đi vệ sinh, ngồi ỉa rảnh rỗi đọc báo xem, tình cờ nhìn thấy quán Oa ca, chậc chậc, khắp nơi là quán của Oa ca, đi ỉa cũng thấy tin về anh ấy .. Ha ha .. Sao thế?”
Cả đám nhìn chằm chằm với ánh mắt bất thiện, nói nửa ngày trời Tiêu Thành Cương mới phát hiện không thích hợp lắm, đều đang ăn, thấy mấy cái chân đá tới hắn phản ứng cũng nhanh, cầm bát chạy luôn, để lại tràng cười dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT