Ở trong phòng, lúng túng rất lâu Dương Hồng Hạnh mới dám đưa mắt nhìn Giản Phàm, ai ngờ y đang cúi đầu cười, á một tiếng, cài cúc áo lệch rồi, giữa khe áo, bầu vú đang dựng lên kiêu ngạo khao khát, vừa chỉnh vừa trách: “Tại anh, tại anh ..”
“Em còn chẳng nghe thấy, sao chỉ trách anh ... Mẹ đi rồi, lần này chắc không về đâu, chúng ta tiếp tục đi.” Giản Phàm cười hăng hắc, cái bộ dạng tiểu nhân đắc ý, ôm lấy eo Dương Hồng Hạnh, cô quay đầu bỏ đi không thèm để ý, nói thế thôi, chứ vừa rồi bị dọa một phát, chỗ nào đó cũng rụt lại rồi, biết thời cơ không thích hợp nữa, đi tới bên cửa phòng ngủ, nhìn Dương Hồng Hạnh chuẩn bị quần áo để thay: “Hạnh Nhi, em đưa hết tiền cho anh rồi, lỗ vốn thì sao?”
“Lỗ thì lỗ thôi, mẹ anh sớm nói anh thích phá, không phá hết không quay đầu, lỗ càng tốt, thế anh mới chịu yên phận, đi ở rể, chăm sóc em và mẹ em.”
Thấy cô lấy quần áo xong muốn ra ngoài, Giản Phàm chắn đường: “Nếu anh lãi thì sao?”
“Lãi thì mua căn nhà lớn, vẫn chăm sóc mẹ con em, hài lòng chưa? Mẹ anh nói rồi, đó là truyền thống nam nhân Giản gia.” Dương Hồng Hạnh nhướng mày đắc ý, có vài phần thông suốt chấp nhận số mệnh, má vẫn chưa phai hết áng hồng, có chút bẽn lẽn né tránh ánh mắt nóng bỏng của Giản Phàm.
Giản Phàm đưa hai tay ôm mặt cô, hôn chụt một cái, trả cô sổ tiết kiệm: “Vậy mà cũng học kinh tế vụ làm ăn này của em có chút lỗ vốn rồi, trả em đó, anh tiêu không nổi.”
“Chê ít à?” Dương Hồng Hạnh biết số tiền này đối với chuyện kinh doanh mà nói như muối bỏ biển, vuốt má Giản Phàm an ủi: “Đừng lo, thiếu bao tiền, không đủ em vay đám Vũ Vân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT