Giản Phàm để lại một cái ba lô, xách hai valy cái đi tới, đợi đôi kia gặm nhau xong mới chỉ chỉ hành lý. Lúc này đã nhìn rõ rồi, nam nhân kia là soái ra đeo kính trông rất trí thức, đưa Nguyệt Nguyệt lên xe trước, quay sang ấn nút mở cốp xe, hất hàm ra hiệu với y: Cho vào đó!
Giản Phàm nổi nóng muốn đá thằng chó láo toét này hai phát, cuối cùng thở dài cho vào cốp xe, nam nhân kia tiêu sái rút ví ra, lấy ra 1 tờ tiền, Giản Phàm theo thói quen, chưa nghĩ gì đã nhận lấy đút vào túi, nam nhân phất tay "không cần trả lại" rồi lên xe đi như một làn khói.
10 đồng, Giản Phàm vuốt tờ tiền ra có chút buồn cười, con mẹ nó đi cái xe Fiat mà làm bộ thấy ớn, 10 đồng mà còn bảo là không cần trả lại, đúng là phù phiếm. Quay lại thấy Dương Hồng Hạnh dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn mình, không vui mắng: “Sao anh xách đồ cho người ta còn lấy tiền?”
“Hắn đưa cho anh mà, em nhìn thấy đấy thôi, thật là ít ra phải 100 chứ, đưa 10 đồng còn nói không phải trả lại.”
“Anh ăn mặc thế này, người ta không coi anh là công nhân vận chuyển mới lạ.”
“Ha ha ... Anh đi vội quá nên quên.” Giản Phàm cúi đầu xuống, đêm qua đột nhiên lên cơn điên sau đó chạy ra ga, thế nên vẫn mặc bộ quần áo công nhân cho tiện làm việc ở xưởng, sai lầm sai lầm, mặt dày cất tiền đi: “Đi, chúng ta cũng có xe.”
Dương Hồng Hạnh ở sau lưng phì cười, xem ra cái tính thấy tiền đút túi không sửa được rồi, mím môi cười theo sau, nhìn Giản Phàm xách hành lý đi như bay, ném lên khoang sau, đóng cửa lại ưu nhã làm động tác mời: “Oa, Giản Phàm, vài tháng không gặp anh đã thuộc tộc có xe rồi nha.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT