Xem ra quan lộ hanh thông cho nên Ngũ Thần Quảng càng thêm hiền hòa, quan tâm hỏi han Bàn Nha, Bàn Nha không khác gì mẹ, kể xấu Giản Phàm một phen, ví như không cho nghỉ phép, suốt ngày thúc giục làm việc. Ngũ Thần Quảng nhìn hai mẹ con họ, thêm vào Diệp Mộng Kỳ cùng một cô gái nữa cũng trong khu đại viện công an, vỗ vai Giản Phàm: “Cậu đúng là không giống người thường, làm ăn cũng nghĩ ra chủ ý xấu này à? Đưa hết gia quyến công an tới đây, giờ cậu thành địa đầu xà rồi, tương lai chỉ có cậu đi bắt nạt người khác, không ai dám chọc vào cậu chứ gì?”
“Làm gì có chú Ngũ, bọn cháu tự tìm đường đi, không xòe tay ra với quốc gia, không gây phiền toái cho tổ chức. Anh nói có phải không đội trưởng Lục?” Giản Phàm đùa một câu.
Ngũ Thần Quảng có vẻ hiếm khi cao hứng như thế, cười nói: “Không phải chứ, sự kiện vừa xảy ra chứng tỏ động cơ của cậu không thuần khiết .. Ài Giản Phàm, tôi cứ lấy làm lạ, khi cậu làm cảnh sát chống đối kháng lệnh đã đành, giờ cởi bỏ cảnh phục rồi, sao đám nhóc kia vẫn còn nghe cậu? Điều động hết tinh anh cảnh sát đi tóm vài tên lưu manh là sao?
“Làm gì có ạ, xưa nay cháu luôn khiêm tốn mà ... Khi mở quán cả đội trưởng Cao và đồn trưởng Dương còn không biết, chỉ là người bị hại bình thường, hai anh ấy chỉ trong một đêm tra ra sự thực, chứng tỏ chú dạy quân đúng cách.” Giản Phàm nghiêm túc trả lời câu hỏi khó của lãnh đạo, ông ta có dụng ý, thứ nhất là cảnh cáo tôi biết tâm tư của cậu, thứ hai tôi không truy cứu, tức là nợ ân tình lớn. Có điều Giản Phàm phủi sạch, đem chuyện xấu biến thành nịnh bợ.
Hai vị kia vâng dạ luôn mồm.
Ngũ Thần Quảng cười ha hả chỉ mặt Giản Phàm: “Mọi người nghe chưa, đó là câu nịnh hót thiếu thành ý nhất mà tôi từng nghe đấy.”
Tiếng cười nói không ngớt, mọi người tham quan một phen, kỳ thực có gì mà tham quan đâu, quán 60m2, mười mấy cái bàn nhìn một cái là thấy hết, gọn gàng sạch sẽ. Nghe nói chuyện mới biết Ngũ Thần Quảng lấy danh nghĩa tới đội thăm hỏi tiện thể qua quán xem, Giản Phàm thấy đã trưa muốn mời khách, Ngũ Thần Quảng nghe vậy hết sức nghiêm chỉnh nói: “Đương nhiên phải mời, chẳng những mời tôi mà còn phải mời đồn trưởng Dương, đội trưởng Cao, còn cả đội trưởng Tần, đội trưởng Lục đã bồi dưỡng cậu, thiếu ai tôi xử cậu. Có điều hôm nay không được, còn phải về đơn vị tham gia hội nghị ... đồn trưởng Dương, đội trưởng Cao, giúp tôi trông coi thằng cháu này, nó là đứa không chịu an phận, bất cần một chút là nó gây chuyện cho hai người đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT