“Đồn trưởng Dương, tôi có kiến nghị thế này, anh nghe xem sao nhé.” Giản Phàm dẫn đồn trưởng Dương đi ra cửa sổ, từ đây nhìn thấy mấy chiếc xe hàng đỗ ở sân sau, bắt đầu dẫn dắt: “Chuyện này hôm qua rất rõ ràng, đầu tiên Viên Kỷ Bình kiếm người đi đánh trận đầu, sau đó lại phái một số người trong công ty tiếp ứng, ném hộp cơm bẩn cố ý khiến khách hàng của chúng tôi hiểu lầm, đúng không?”
“Không sai, không sai, chúng tôi tra ra 3 đầu bếp, 2 bảo an, đều của Tân thế Giới.” Đồn trưởng Dương đương nhiên phụ họa, nghe đội trưởng Cao ám thị, chuyện này bên trên chắc chắn hỏi tới, làm sao dám sơ suất, vị này cũng thật là, có thân có phận mà ăn mặc như công nhân lao động, không phải chuyên hại người ta à? Bất tri bất giác chung suy nghĩ với đội trưởng Cao.
“Nhưng anh còn bỏ sót một phương diện quan trọng.” Giản Phàm đột nhiên nghiêm mặt.
“Là gì?” Dương Tranh thất kinh, giờ không xảy ra thêm vấn đề gì là hắn thắp hương vái trời rồi.
“Anh nghĩ xem từ đây tới chợ nhân lực mấy km, bọn chúng đến và đi đều rất nhanh gọn, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ chúng đi xe.” Giản Phàm nói xong chỉ xe hàng: “Đó là công cụ gây án quan trọng mà anh bỏ sót, chính là mấy cái xe kia, cho người vào khoang xe rất thuận tiện, hai mươi mấy người, chắc chắn là dùng cả hai xe.”
“Có lý ...” Đồn trưởng Dương thấy lý do rất đầy đủ, nhưng càng ù ù cạc cạc, người đã bắt được rồi còn quan tâm tới xe làm gì, vị này có thù với mấy cái xe sao.
“Xử lý người là chuyện nhỏ, xử lý công cụ gây án mới là chuyện lớn, phải giữ công cụ gây án, như thế tương lai xử phạt cũng dễ, chứ anh bắt vài người, họ thuê người khác, không thèm để ý tới anh nữa thì sao? Nhưng giữ xe rồi, lại chẳng ngoan ngoãn tới đồn nộp phạt?” Giản Phàm nghiêm túc nói một chuyện rất nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play