Đó là hình ảnh từ camera giám sát, rất ngắn nhưng rõ ràng, gần trong gang tấc, mười hai mười ba người xông vào, lật bàn đá người, quát tháo làm khách hàng kinh hoàng bỏ chạy ra ngoài. Dì Thời xông ra cầm muôi chửi, bị người ta đánh vào trán ngả ra sau như núi đổ, thu ngân Diệp Mộng Kỳ và Bàn Nha xông tới giằng co, Bàn Nha cắn cánh tay một tên, bị người ta vùng ra được, tát cho một cái, thu ngân bị đẩy ngã nhào cùng quầy...
Đám người tranh cướp tiền văng tung tóe, Quách Nguyên lửa giận ngùn ngụt quay sang nhìn Thành Cương hai mắt đỏ ngầu, trực ban nghiến răng: “Đúng là Mộng Kỳ nhà Trương Kiệt.”
“Con mẹ nhà chúng nó ...” Tiêu Thành Cương bóp chặt tay, mắt long sòng sọc như thú dữ, vợ đồng đội đã mất vất vả bán cơm qua ngày, giờ còn bị lưu manh ức hiếp, gân xanh chẳng chit đấm bàn rầm mộ cái, nằm tay Xảo Linh: “Đi ... Bắt được chúng thế nào em cũng đánh chết bọn chó má này.”
“Khoan đã!” Quách Nguyên đưa tay ngăn cản.
Tiêu Thành Cương đã giận mất lý trí, quệt nước mắt giọng hơi nghẹn chỉ mặt Quách Nguyên: “Anh Quách, chuyện này mà anh vờ như không thấy, tôi từ cái mặt của anh ... Chị ấy tới giờ chưa tái giá, mẹ góa con côi kiếm được đồng tiền dễ dàng lắm sao, chúng ta đều nghèo không giúp gì được đã đành, còn nhìn chị ấy bị ức hiếp thì không bằng súc sinh.”
“Con mẹ nó, mày nói gì, ai bảo không quản, nhưng một mình mày bắt được à?” Quách Nguyên cũng điên rồi, đẩy Tiêu Thành Cương ra: “Gọi hết tất cả mọi người đi, ở nhà cũng gọi, không cho thằng chó nào thoát hết.”
“Tôi cũng đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT