“Không phải, tôi sợ anh làm gì người ta ấy, sau đó vào trong, anh rể anh chuồn rồi, tôi không phải cảnh sát nữa, không ai cứu được anh đâu.” Giản Phàm không biết Đường Đại Đầu lên cơn thần kinh gì mà muốn quay về, kỳ thực với nghi phạm còn chưa làm rõ hết tội như Đường Đại Đầu, tốt nhất là thay thân phận ẩn cư, dù sao Trung Quốc bao la như vậy, làm chuyện này dễ lắm.
Đường Đại Đầu đưa tay ôm mẹ con Phi Phi: “Có họ rồi, cậu nói tôi còn như trước được nữa không, huống hồ bán tàn phế như tôi, chết cũng chết không chỉ một lần nữa, chẳng lẽ không biết nặng nhẹ.”
Nhìn Đường Đại Đầu vẫn vẻ mặt hung dữ, nhưng có thêm hiền từ của người cha, Giản Phàm mỉm cười, trước kia không cố kỵ gì vì không vướng bận, giờ vợ đẹp con thơ, dù có là hung thần cũng có một phần nhu tình, nâng chén lên: “Mỗi người một chí, không miễn cưỡng được, thiện ác trong tâm, cả Tề Thụ Dân, Đồng Cô Sơn cũng không phải hoàn toàn là sai, huống hồ anh Đường ... Có gì cần giúp anh cứ nói, nhưng đừng kéo tôi xuống nước.”
“À, cậu nói đúng rồi, tìm cậu giúp đỡ thật đấy.”
“Anh đúng là chả học được khách khí, ha ha ha, có điều tôi là đầu bếp, chặt rau chém thịt còn được, chứ chém người là chịu.” Giản Phàm cười đùa.
“Ha ha ha, anh em mà, khách khí làm gì, tôi kết hôn sinh con mang Phi Phi về quê xây nhà, vẫn dư hơn 300 vạn, nhà ở Đại Nguyên bị giải tỏa, bồi thường được hai gian phòng, giờ là phú ông rồi, tôi muốn đưa số tiền này cho cậu.” Đường Đại Đầu nói hết sức nghiêm túc.
Giản Phàm trố mắt, nhưng cũng hiểu văn hóa tên này quá thấp, thường lời diễn đạt không hết ý, cho nên nhìn Phi Phi. Phi Phi lườm Đường Đại Đầu trách móc: “Giản Phàm, đừng hiểu lầm, ý anh ấy là, muốn cùng cậu làm gì đó, dù sao thì miệng ăn núi lở mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT