Giờ vụ án đã kết thúc, chân tướng phơi bày, nhưng kết quả không chỉ kẻ gian chịu tội mà người tốt cũng bị liên tụy, có thể nói là vui buồn chia đôi nửa, không có lẽ ngả về phần sau nhiều hơn, nếu ngay từ đầu biết có hậu quả này, Giản Phàm sẽ không làm.
“Nói đây là đại án, không bằng nói đây là cuộc đấu tranh giữa các lãnh đạo, không có mâu thuẫn giữa họ, vụ án này sớm bị lãng quên rồi, càng không có chuyện 14 năm chẳng đi tới đâu ... Có lẽ có nhân tố Ngũ Thần Quảng chủ động, nhưng với thân phận ông ta muốn tác động thế cục còn chưa đủ.” Dương Hồng Hạnh đứng trước mặt Giản Phàm, tựa hồ thấy y chưa đủ chấn kinh, nói tới cùng luôn: “...Đừng thương tâm, mỗi lần thanh tẩy lớn đều vậy cả, một đám người ngã xuống, cũng thành toàn cho một nhóm người khác. Chúng ta ở trong hoàn cảnh tiêu trừ chủ nghĩa anh hùng cá nhân, công lao cuối cùng sẽ là của tập thể, mà người đứng đầu tập thể là lãnh đạo, hưởng thụ công thành danh toại. Ngũ Thần Quảng, Lục Kiên Định, chi đội điều tra kinh tế, các đơn vị tham gia của sở, rất nhiều người vì vụ án này tiến lên một nấc thang mới trong đời ... Còn anh, loại cấp dưới không biết nghe lời, không phục tùng chỉ huy, thường xuyên gây họa, sẽ được vỗ về, sẽ có đống danh xưng, vinh dự, huy chương, phần thưởng ... Kết cục vẫn là ở tuyến đầu làm hình cảnh quang vinh. Giản Phàm tài hoa của anh rất hợp với nghề này, tính cách của anh lại không, định sẵn bi kịch của anh sẽ còn dài.”
Không biết là trong lòng Dương Hồng Hạnh nảy sinh cảm xúc gì, có lẽ là nhìn khuôn mặt điển trai biến thành hung tợn có chút không đành lòng, có lẽ thấy càng trai hiền lành tươi sáng trở nên nóng tính thô bạo có chút không vui, nói hết rồi, vẻ mặt Giản Phàm vặn vẹo, môi run run, xem ra muốn bùng phát.
Đúng là bùng phát rồi, Dương Hồng Hạnh chỉ thấy như có luồng gió mạnh quét qua đầu mình mang theo mấy chữ: “Con mẹ chúng nó! Lũ súc sinh, chó má!”
Dương Hồng Hạnh nhíu mày, có điều không phát tác, bình tĩnh nói: “Nếu anh thấy tâm lý em quá u ám, coi như em chưa nói.”
“Không ...” Giản Phàm thở hồng hộc, nghiến răng nghiến lợi: “Em nói đúng hết, vừa rồi Lục Béo bảo anh về đội đi làm, vài ngày nữa đưa anh, Tiêu Thành Cương, Vương Minh, Lưu Hướng Dương ... Còn ai đó nữa anh không nhớ, vào đặc cảnh huấn luyện, sau khi ra sẽ cho anh xe, súng, đội viên, một mình lãnh đạo tổ đặc biệt, chuyên đối phó vụ án dính líu bạo lực ma túy, anh sẽ được đưa lên tuyến đầu nguy hiểm nhất vinh quang nhất để liều mạng với bọn tội phạm.”
“Kỳ thực cũng không tệ, vô tư và hiến dâng là đáng quý nhất, thời đại nào cũng cần những người như vậy, đặc biệt là quân nhân cảnh sát, nếu ai cũng u ám như em thì thế giới này hết rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT