“Đừng đừng đừng ... Không có ai hẵng nói.” Hoàng Thiên Dã vội vàng nhét cái hộp xuống dưới quầy, đây là hộp mới chưa mở, mẹ nó cái thằng chó tinh thế, đi quanh quán một vòng mà lôi cả ra rồi, vừa dấu vừa thản nhiên nói: “Ngay cả nhà hàng lớn còn dùng cơ mà, mày không dùng không được, không dùng thì nguyên liệu, hương vị kém hơn của người ta một bậc, ai còn ăn nữa.”
“Người ta làm gì thì mày cũng làm thế à? Trên đời này làm giả thức ăn là thất đức nhất đấy mày có biết không hả? Mẹ nó chứ, ít nhất bọn bán ma túy nó còn nói là nó bán ma túy, dùng hay không là ở mày, mày chơi thứ đó chết không ai thương ... Con mẹ nó, mày cho người ta ăn những thứ độc hại, bọn họ không biết cứ ăn vào, chết một cách hồ đồ. Được, mày cứ ăn ... Tao không ăn, nghĩ tới tống hóa chất công nghiệp vào họng là tao buồn nôn.” Giản Phàm rất nhạy cảm với chuyện ăn uống này, phát hiện ra bí mật của quán cơm là chẳng còn khẩu vị nào nữa.
Hoàng Thiên Dã cuống quít chạy theo kéo Giản Phàm lại: “Cái này ăn được, tao không thêm cái gì cả, miệng mày nhạy như thế thử mà xem, nguyên vị, ngay cả dầu cũ tao cũng không dùng, toàn là dầu mới.”
“Mày ...” Giản Phàm tức tới không nói được gì, dầu cũ trong quán ăn là dầu đã dùng qua nhiều lần, tốt hơn dầu dưới cống một chút mà thôi, dù sao là bạn bè, cũng phải nể mặt phần nào, ngồi xuống giáo dục: “lão tam, con người sống phải thành thật, đừng quá gian trá.”
“Hả?” Hoàng Thiên Dã phản kích: “Từ khi nào mà mày trở thành người thành thật thế, cứ khách lạ là ra sức xẻo, mày dạy tao chứ ai, quên à? ... quan sát kỹ càng, nhắm chuẩn dê béo mới xuống dao, mày dạy, đúng không? Tao mở quán toàn là học mày, nói xa hơn, hồi đại học, tới các KTX bán kem đánh răng, bàn hoa hồng, mày xẻo còn ác hơn tao, mấy em gái ở trong trường bị mày vừa tươi cười vừa xẻo không thương xót, con bà nó, cả mỹ nữ mày cũng không tha, còn chỉ trích ai?”
“Mẹ nó!” Giản Phàm chép miệng, bị tính nợ cũ, quay sang giải thích: “Mày không hiểu ý tao, ý tao là con người có thể không thành thật, nhưng món ăn là phải thật, ăn uống không phải chuyện nhỏ, mày giở trò ở chuyện này, làm việc thất đức, tương lai tuyệt tự tuyệt tôn.”
“Xì, nói như mày thì người kinh doanh ở Đại Nguyên này tuyệt tự tuyệt tôn ráo rồi, tao coi như mày đang đánh rắm, mẹ nó, mời mày ăn, mời mày uống, mày còn bới móc ... Uống!” Hoàng Thiên Dã mở chai bia đặt lên bàn, nhìn gương mặt vết thương còn mới của Giản Phàm, chế giễu: “Mày thấy không, tao làm ăn ngon lành, mỗi tháng kiếm hơn một vạn, gấp ba bốn lần lương công chức bọn mày. Ha ha ha, nhìn mày xem, tao rủ mày phát tài cùng, mày lên mặt đòi phục vụ nhân dân, giờ thành cái gì rồi ... Bớt giáo huấn tao đi, trước kia còn đẹp trai hơn tao được một chút, giờ ưu thế duy nhất cũng đéo còn, cúp đuôi lại mà sống đi con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT