Giản Phàm không trả lời, chỉ an ủi mẹ, giọng yếu mà kiên định: “Từ nhỏ tới lớn con đều nghe mẹ an bài rồi, lần này để con tự quyết định được không?”
Mai Vũ Vận thấy con không nghe lời mình, bệnh cũ tái phát, mắng mỏ: “Tính con giống cha con, một khi ương lên thì cố chấp hơn bất kỳ ai, mẹ không yên tâm ... Dù sao mẹ nghĩ thông rồi, không thành đạt thì không thành đạt, vẫn tốt hơn là không còn nữa. Mẹ còn hi vọng sớm ngày bế cháu trai đây này, con sắp 30 rồi đấy, vậy mà cả bạn gái còn không chắc, hôm nay đứa này, mai đứa khác, cả đám nữ nhân tới tìm con rồi, cha mẹ nhìn đến hoa ca mắt. Con bảo mẹ tin con ra sao? Làm cảnh sát mấy ngày coi mình là Tôn Ngộ Không rồi đấy à? Còn lấy thân chắn đạn ... Mẹ chỉ có một đứa con trai thôi, lại không phải là không có cái ăn đi làm cách mạng, có biết mẹ sợ thế nào không hả?”
Tâm tình Giản Phàm vừa mới bình tĩnh lại, bị mẹ mắng cho một tràng làm phiền muộn vô cùng, bịt luôn tai lại không nghe nữa.
Chỉ là có mỗi một tay, bịt cũng không nổi, không rõ thế nào, nghe mẹ mắng, thế mà khôi phục lại còn nhanh hơn.
Hai tuần sau, Giản Phàm nói đứt lưỡi lại còn thêm cả Dương Hồng Hạnh hứa hẹn mới đuổi được cha mẹ về Ô Long, mang theo chút nóng vội về đội, lần này bước chân càng kiên định, trái tim càng kiên định, vì y còn một việc phải làm: Kết án!
Đại đội trọng án trầm lắng lâu ngày bị sự trở về của Giản Phàm phá vỡ, vừa mới đi tới cổng đã bị gác cổng la hét ầm ĩ chạy tới hết hỏi han lại hàn huyên, mới đi tới giữa sân không biết ai hô lên "Giản Phàm về rồi!.” Thế là một đám trẻ tuổi ở các tổ khác ùa cả ra vây vào giữa, hỏi đông hỏi tây, mắt ánh lên niềm vui. Trong đội trọng án không ít người đã trải qua đấu súng, nhưng mà vây bắt nguy hiểm như ở Tiểu Chương Hà thì chưa từng có, đối với đồng đội trở về sau kiếp nạn, vừa sùng bái vừa quan tâm.
Không nhìn thấy người mình muốn thấy, Giản Phàm được cả đoàn người nhốn nháo đưa về văn phòng, qua phòng làm việc lớn dừng lại, vắng tanh, bàn còn phủ lớp bụi, cho thấy lâu lắm chưa ai tới. Hỏi Quách Nguyên thì về đại đội một, hỏi Tiêu Thành Cương thì nghỉ phép dài hạn, hỏi tới ba đồng chí già thì đám đồng đội mỗi người một câu, hình như cũng thời gian dài chưa thấy. Lòng nôn nóng hỏi đội trưởng Lục, rốt cuộc vẫn còn, cáo từ đám đồng đội nhiệt tình, tới văn phòng đội trưởng ở tầng hai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play