Cách nói chuyện của Tiêu Minh Vũ, cho dù có bị đối phương ghi âm thì sau này cũng đừng mong lấy ra làm bằng chứng uy hiếp ông ta. Tề Thụ Dân cũng quen kiểu nói chuyện này rồi, song đó là trước kia, giờ tình cảnh đã khác, hắn không để ông ta dễ dàng đứng ngoài cuộc chơi như thế: “Thôi, vụ này tôi tự giải quyết, không phiền anh nữa ... Cục trưởng Tiêu, vậy chuyện anh tôi thì sao? Anh ấy là bạn lâu năm của anh, anh không tới mức đứng nhìn anh ấy chết chứ?”
Tiêu Minh Vũ giọng điệu rất đường hoàng không chút sơ hở nào: “Bất kể là ai cũng phải làm theo pháp luật.”
“Thế à, vậy làm theo pháp luật thôi, tám năm qua tôi thông qua Đường Thụ Thanh hiếu kính anh không ít, anh dám đảm bảo miệng anh tôi chắc thế không? Ngay cả Đường Thụ Thanh cũng bị bắt rồi, anh vẫn ngồi yên được sao? Dù hai người họ không dám cắn anh, anh nghĩ anh làm việc kín kẽ tới không có sơ hở nào à? ... Mấy cái chuyện nhỏ nhặt, tôi chẳng bận tâm, cơ mà năm ngoái bị cảnh sát Đại Nguyên bao vây, có người nói với tôi là vòng qua đường công viên, kết quả là suốt dọc đường không gặp được một cảnh sát nào. Ha ha ha, vì báo đáp đại ân nhân, tôi chuyên môn ghi âm lại, nếu anh quên, tôi gửi cho anh một bản nhé?” Tề Thụ Dân trêu ghẹo.
Mặt Tiêu Minh Vũ tức thì cắt không ra máu, đó là lần duy nhất vì tình thế khẩn cấp ông ta hết sức giúp Tề Thụ Dân, tuy ông ta chỉ dùng kiểu nói ỡm ờ, nhưng cũng đủ khơi lên hoài nghi. Không ngờ mình tử tế một lần bị người ta nắm thóp uy hiếp, phó cục Tiêu nghe một cái lửa giận bốc lên: “Anh dám uy hiếp tôi à? Có biết người anh uy hiếp có thân phận gì không?”
“Chết mẹ mày đi!” Bên kia điện thoại Tề Thụ Dân thình lình sôi máu chửi: “Đừng có vờ vịt với bố mày, mẹ mày chứ, mày thì thân phận chó gì? Đầy một bụng bẩn thỉu đĩ bợm còn vờ vịt đạo mạo trang nghiêm, mày và Dương Công Uy, cả hai thằng cùng ngủ với con điếm Đường Thụ Thanh, mày tưởng tao không biết à? Anh tao bỏ bao tiền nuôi mày, tao cho mày biết, anh ấy không sao thì mày bình yên, anh ấy không ra được thì mày vào làm bạn. Mở máy cả ngày cho bố mày, tao không tìm được mày, tao sẽ lên sở tìm, chết mẹ mày đi thằng chó.”
Cạch một tiếng, chỉ còn tiếng tít tít, Tiêu Minh Vũ bàng hoàng, mặt đông cứng bởi sự sợ hãi, giống bị rút mất xương sống, ngồi bịch xuống ghế, hai mắt vô hồn.
Lo sợ bao ngày cuối cùng đã tới, cảm giác ngày tận thế giáng xuống, Tề Viên Dân bị bắt tuy làm ông ta hơi chột dạ, nhưng vì nhận hối lộ qua trung gian, nên thấy có thể ứng phó được. Đường Thụ Thanh bị bắt thì đã có Dương Công Uy toàn lực cứu người, mỗi lần ông ta nhận đều là tiền mặt đồ cổ, không để lại chứng cứ, nên lòng vẫn ôm hi vọng có thể tránh liên quan. Làm lãnh đạo bao năm có tính tự giác rồi, không thể để lại sơ hở. Nhưng có chút xem thường đứa em trai chưa gặp mặt của Tề Viên Dân rồi, bao năm làm chi đội trưởng điều tra hình sự, dựa vào tin tức Tề Thụ Dân cung cấp, phá mấy vụ án buôn lậu đồ cổ, tích lũy công lao thăng lên làm phó cục trưởng, tiếp xúc lâu, Tiêu Minh Vũ thậm chí còn có chút cảm kích Tề Thụ Dân, nếu không đã chẳng ra tay giúp hắn khi bị vây bắt trước Tết Xuân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT