Không ngờ Hách Thông Đạt chẳng sợ, mềm mỏng phá chiêu: “Anh Giản, chúng tôi kinh doanh nhỏ, anh muốn phá cứ nói một tiếng, tôi phá giúp anh ... Tôi không quen, anh không thể ép tôi quen, tôi đâu chọc gì tới anh, năm món đồ của anh vẫn ở chỗ tôi, tôi không dám động vào. Anh muốn lấy cứ lấy ... Tôi giở trò vô lại khi nào?”
Mẹ nó, chằng cha này cũng không dễ chơi đâu, làm sao đây? Phải rồi, ở trong chuyện này cần một sự cân bằng, mà điểm cân bằng nằm trên người Tề Thụ Dân, bất kể là Hách Thông Đạt vẫn có kiêng kỵ hay là dụng tâm khác, nhưng chắc chắn hắn không thể thừa nhận mình có liên quan tới một tên tội phạm truy nã được.
Hiểu ngầm, cần một sự hiểu ngầm là đủ, giống như năm món đồ cổ kia tặng cho Đại Thông, ngay cả hiệp nghị miệng cũng chẳng có.
Giản Phàm suy nghĩ thật nhanh, không dồn ép hắn nữa, tươi cười đổi vai: “Ai ép anh quen chứ, anh nói ai đấy.”
“Cái ...” Hách Thông Đạt cứng người, thế này khác gì bảo ở đây không có 300 lượng, giấu đầu lòi đuôi, chỉ là trò đánh đố này, hắn không dám tham gia.
Giản Phàm cười thầm trước phương pháp che đậy vụng về này: “Kỳ thực bất kể là ai, tôi chỉ muốn tìm hắn làm chút việc, rất gấp, rất phiền hà, rất khó giải quyết, trừ người anh em đó, tôi không nghĩ ra ai, không quen không sao, chẳng may gặp được, chuyển lời giúp tôi, không làm khó anh chứ?”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Anh mà cũng gặp khó à?” Hách Thông Đạt khẩn trương nhìn vị đại gia mặc đồ cảnh sát dáng điệu lưu manh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play