“Tại tôi, tại tôi cả ... Anh Giản, chỗ này chúng ta xử lý ra sao?” Hách Thông Đạt nhìn số đồ cổ trên bàn, vừa xót vừa tham lam.
“Chuyện nhỏ như vậy mà hỏi tôi à? ... À phải, để cho anh số điện thoại văn phòng của tôi, mở máy 24/7, rảnh rỗi gọi điện cho tôi, tôi cho anh thấy thế nào là sưu tầm đồ cổ thực sự ... Mấy món đồ nát này, anh xem mà xử lý, làm xong gọi báo tôi một câu là đủ, tôi không ý kiến gì hết.”
Giản Phàm viết số điện thoại của mình đưa cho Hách Thông Đạt, sau đó nháy mắt với thư ký Ngọc Dung, được đáp lại bằng cái liếm môi và ánh mắt ám muội.
Mẹ nó, giờ mình lôi em gái này sang phòng bên cạnh chơi luôn cũng không thành vấn đề.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, Giản Phàm xưa nay không phải người tùy tiện, thoải mái vẫy tay tạm biệt, bảo an lúc này mới chạy vào, cẩn thận cất 5 món đồ cổ còn lại đi. Hách Thông Đạt và thư ký vội vàng đuổi theo Giản Phàm, tiễn ra tận ngoài đường, đến khi y lái cái xe rẻ tiền mất hút ... Đấy gọi là phong cách, người ta đập món đồ trị giá gấp cái xe chục lần cơ mà.
Nửa tiếng sau ở một bãi rác ngoại ô, Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ, Sỏa Trụ sau một hồi đào bới, cuối cùng tìm thấy một cái túi da ở trong đống rác thải sinh hoạt, cả bọn cuống cuồng mở ra, bên trong là Đường Đại Đầu không khác gì miếng thịt thối bị người ta vứt đi, chỉ còn thoi thóp, cả đám vừa kêu vừa khóc hoảng hốt đưa người tới bệnh viện.
Không ai chú ý cách đó không xa, nóc nhà máy xử lý rác có người theo dõi qua kính viễn vọng, tiếp đó có chiếc xe lặng lẽ bám theo đám người đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play