Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt ra sức xun xeo dỗ dành làm Tần Thục Vân muốn làm mặt nghiêm cũng không được, vừa tức vừa cười, uống mấy ngụm nước mới khôi phục lại được bình tĩnh, nói với ba tên mù tài vụ đi tra án kinh tế: “Các đồng chí ơi, chuyện này khác tìm hung thủ gây án. Án kinh tế ấy à, biết mười mươi thủ phạm cũng không tra được đâu, tài khoản tra tới Quảng Đông, từ Quảng Đông tra ra nước ngoài, không tra được nữa, dù có cũng là tài khoản trống, vòng vèo qua mấy quốc gia, thế là biến mất ... Loại chuyện này bên tôi tiếp nhận nhiều lắm, tùy tiện kiếm một hồ sơ đều là thế, chúng ta tốn công để làm gì?”
Tần Thục Vân cảm thấy đang đâm đầu vụ án vô ích, số tiền không đáng kể, đối phương không có thân phận đặc biệt, cũng chẳng gây dư luận xấu cần xử lý, căn bản là một vụ án chìm nghỉm trong vô vàn vụ án, nói xong nhìn ba người, hai tên vô vọng, hi vọng vào một thì lại chẳng thay đổi, Giản Phàm mỉm cười khen: “Có nhãn lực lắm, giỏi hơn hai tên kia nhiều, nhìn một cái là biết vụ án này không thể tra ... Người chết rồi, điều này không nghi ngờ gì nữa, tự sát, khẳng định luôn. 800 vạn trong tài khoản biến mất, càng không có nghi vấn gì, vụ án này đại đội bốn và chi đội kinh tế đã tra, vô vọng, đúng chưa?”
“Sao anh còn ...”
Giản Phàm đưa tay ngăn câu hỏi của Tần Thục Vân lại: “Tháng 5 năm 2005, kiến trúc Hải Phong mua từ công ty đồ cổ Tề Nguyệt một món đồ cổ tên ‘Phật tọa toàn nghê lô’, hóa đơn giá 320 vạn, vì điều này mà anh tiếp nhận vụ án, hiểu chưa?”
“A, cái toàn nghê gì đó có vấn đề à? Đó là một món văn vật?
Theo vụ án trước khá lâu, Trương Kiệt thấy khôn lên rồi.
Giản Phàm lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT