Sự phẫn nộ của Ngũ Thần Quảng lộ ra trong câu nói này làm Giản Phàm chú ý, quan sát sắc mặt ông ta cùng với dữ liệu thu thập lâu ngày có thể kết luận vị chi đội trưởng thích chủ nghĩa đoàn thể cục bộ này ít nhất sẽ không cùng phần tử tội phạm kéo bè kết phải, nghĩ tới đó đem suy nghĩ lâu ngày nói ra: “Không phải là không có cách.”
“Hả?” Ngũ Thần Quảng chấn động ngẩng đầu lên, gấp giọng thúc gục: “Mau, còn không nói ra.”
Giản Phàm vẫn thong thả: “Tôi nấu ăn hai mấy năm, học phá án có một năm, cảm ngộ tất nhiên không sâu bằng, đây là vấn đề nhãn quang, sai lầm trước đó của chúng ta tầm nhìn quá hẹp. Trong lòng mang tâm thái báo thù, tìm kiếm hung thủ giết Tằng Quốc Vĩ, kẻ ra tay thì đúng là Đồng Cô Sơn, điểm này không cần nghi ngờ, nhưng hung thủ thực sự, kẻ thiết kế vụ ăn trộm, bảo vệ cho nghi phạm, che dấu chân tướng bao lâu ... Vậy kẻ này hiện đang làm gì? Mười mấy năm trước đã có thể lập lên kế hoạch to gan như vậy, riêng từ buôn lậu cổ vật mà nói, trải qua bao năm đào bới tàn phá, những mộ cổ trong tỉnh ta gần như đã bị đào hết, tài nguyên đã khô kiệt, không thể đào ra được nhiều văn vật giá trị nữa, đám đào trộm mộ đi xuống đã gián tiếp xác nhận chuyện này rồi ...”
Ngũ Thần Quảng nghe Giản Phàm nói một thôi một hồi mà thấy trước mắt vẫn tối mù: “Đi thẳng vào vấn đề xem nào, cứ dông dài.”
“Nói thẳng ra là phương hướng phá án có vấn đề rồi, chúng ta nhìn vào cổ vật là chưa đủ, phải nhìn vào tiền.” Giản Phàm ném ra chủ đề, giải thích: “Bọn chúng có thiên biến vạn hóa thế nào đi chăng nữa thì tôn chỉ vẫn là: Tiền. Bất kể là mua chuộc người trong nội bộ chúng ta, hay là muốn chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực cũng cần tiền, thậm chí lên kế hoạch trốn thoát, không tiền không làm được ... Tôi đã nghiên cứu Lý Tám Trụ, hắn cơ bản là một nông dân, dựa vào trèo đèo lội suối đào mộ để kiếm cái ăn, ngồi tù vài năm, nơi hắn sống, vừa vặn là điểm mù mà lực lượng của chúng ta không tra tới được, hắn bị thương đào tẩu, tới giờ cũng không ai biết hắn trốn đi đâu ... Chúng ta bị người ta dắt mũi, đồ cổ không phải gốc rễ của bọn chúng, mà đào của người ta hai lần, cơ bản không có khả năng thêm lần thứ ba.”
“Điểm này đã được chứng thực rồi, hai tiểu tổ truy bắt ở một dải Vân Thành, suốt hai mấy ngày không có thu hoạch ... Còn theo ý cậu điều tra tài chính phi pháp thì vượt ngoài chuyên môn của chúng ta, không lập án, không có nguyên cáo, không có phương án, phải tra ai, tra tới mức nào, đây là một vấn đề còn lớn hơn cả truy bắt Lý Tám Trụ.” Ngũ Thần Quảng phiền não nói, tuy lời Giản Phàm có lý, nhưng chi đội lực bất tòng tâm.
“Chúng ta có thể điều vài cao thủ ở đội điều tra kinh tế, kiểm tra một lượt toàn bộ người dính líu tới vụ án, thế nào cũng có manh mối, làm một hai việc còn có thể kín kẽ, tôi tin mười mấy năm qua, thế nào cũng phải có sơ hở. Tề Viên Dân đã dính vào buôn lậu đổ cổ, hắn tiêu hóa số tài chính phi pháp đó ra sao, hắn rửa số tiền đó thế nào, chỉ cần không phải hắn dấu tiền dưới gầm giường thì phải có dấu vết. Không cần biết anh em Tề gia hay kẻ khác, tôi chỉ cần có một sơ hở là đủ, tôi sẽ lôi chúng ra chịu tội.” Giản Phàm nắm chặt tay nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play