Lần này mọi người chỉ ăn không ai nói, toàn tiếng húp nước mút mì xì xoạp, tới về sau ngày Trương Kiệt nhận ra cách ăn của Tiêu Thành Cương là hợp nhất với loại mỳ dài mà không đứt này, cũng vớt sợi mỳ ngửa cổ mút một cái đầy miệng, hớp thêm ngụm canh, nhai đã vô cùng, mấy người khác nổi tính trẻ con làm theo, nhìn chẳng khác gì Tôn Ngộ Không ăn mỳ, Giản Phàm đứng xem cười suốt.
Lục Kiên Định ít nhiều còn giữ tư cách đội trưởng, ăn xong mặt thỏa thuê lắm, lấy đũa lau miệng nhìn Giản Phàm đứng khoay tay dựa người ở cửa bếp, cố ý hỏi: “Này các anh em, ăn mau còn lên đường ... Mọi người nói xem, ăn có ngon không?”
“Không ngon ...” Tiêu Thành Cương dài giọng đặt nồi lên bàn, hạnh phúc rên ư ử như lợn con, mấy người còn lại lén lút nới thắt lưng, ngửa cổ dựa vào ghế thở, ai nấy mặt mày khoan khoái lắm, có điều đều nói không ngon, lý do là không bằng Quốc Tân Quán.
Quần chúng đã phản ánh như thế Lục Kiên Định có đề tài để nói rồi, châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó khoác áo đứng dậy: “Nghe thấy rồi chứ, ai cũng bảo không ngon, tiền cơm miễn trả nhé!”
“Đúng, đúng, đúng!” Một đám ăn cướp phụ họa
“Rồi, rồi, tôi còn chưa đòi tiền, các anh đã sợ thành như thế rồi, đi luôn đấy à?” Giản Phàm đi theo Lục Kiên Định: “Đội trưởng, cho dù kinh phí eo hẹp cũng không tới mức không dám ở lại một đêm chứ? Để tôi an bài cho mọi người.”
“Cậu an bài cho hai đứa chúng là đủ rồi.” Lục Kiên Định chỉ Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt: “Cho hai cậu nghỉ phép một đêm, Thành Cương về thăm người nhà, Trương Kiệt, mai đưa Giản Phàm về đội, những người khác, đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play