À mà Giản Phàm tới đây làm gì? Tặng quà chứ làm gì?
Tặng ai? Lãnh đạo, hỏi ngu bỏ mẹ.
Trước khi làm lãnh đạo thì ra sức tặng quà, làm lãnh đạo rồi thì ra sức nhận quà, đó là con đường trưởng thành phải qua của công vụ viên, phóng mắt nhìn khắp xứ Cửu Châu này đều chuẩn. Dẫm lên lớp tuyết dày, vào trong tòa nhà dậm chân cho tuyết rơi ra, đi lên tầng ba, cửa hướng về phía tây, phòng số 303, đó là phủ phó cục Tiêu.
Chuyện tặng quà thì Giản Phàm khá là có tâm đắc, cái thời đại học trốn học như cơm bữa, thế nên cũng suốt ngày tới nhà giáo viên tặng quà, vận dụng đạn bọc đường còn thuần thục hơn súng đạn dưới nách vài phần. Đứng ở trước cửa, ra sức chớp chớp mắt, đánh miệng sang trái sang phải, điều chỉnh lại gương mặt, nỗ lực trừ bỏ dáng vẻ mệt mỏi, thay bằng gương mặt phục vụ viên tươi cười ở Đệ nhất oa, đến khi lấy lại trạng thái rồi khẽ bấm chuông cửa.
Bước thứ nhất, cười, nếu bị từ chối, cười tiếp, còn phải mặt dày mày dạn mà cười.
Đợi rất lâu cửa trong mở ra, là khuôn mặt không quen, hơi béo, hơi đen, giống như thôn nữ có tuổi, ở trong thành phố gặp được khuôn mặt thế này là hiếm có lắm. Giản Phàm không dám xem thường, đứng nghiêm, kính lễ, giống như gặp lãnh đạo: “Chào dì, cháu là cảnh sát viên Giản Phàm của chi đội điều tra hình sự, tới gặp phó cục trưởng Tiêu báo cáo công tác ạ.”
“Chàng trai thật có tinh thần, vào đi cháu, không cần thay dép đâu, đi cả giày vào, mùa đông lạnh lắm.” Nữ nhân mở cửa, giống như vô tình liếc qua thứ trong tay Giản Phàm, cười rất niềm nở chất phác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT