Giản Phàm còn chưa kịp mừng rõ thì Mơ Hồ sán tới, có điều không nhận ra người trong ảnh, lắc đầu phủ định: “Không thể nào, hôm qua tôi cũng ở đó mà, có thấy người này đâu.”
Thế là mặt Giản Phàm như bánh đa nhúng nước.
“Thật đấy, thật đấy, sao mọi người cứ không tin?” Sỏa Trụ như đứa bé bị oan, hai tay đấm bàn hét lên: “Hắn mặc kín mít, để râu, ăn cũng không cởi mũ ra, tôi nhìn rất lâu ... Hắn trông giống cái hồ lô gắn vào mấy sợi râu, dễ nhận ra lắm, trả tiền toàn là tiền to ...”
Cả đám cười khành khạch, Giản Phàm còn chưa hiểu cái đám này đang cười gì thì Tôn Nhị Dũng trêu chọc: “Sỏa Trụ cứ thấy ai lắm tiền là đỏ mắt, ha ha ha.”
“Thấy nữ nhân xanh mắt.” Mơ Hồ bổ xung.
“Thấy thức ăn thì tối mắt.” Hắc Đản cũng trêu chọc.
“A a a .. Mẹ bọn mày, trêu tao à? Bắt nạt tao à? Chúng mày không muốn ăn Tết nữa à, tao không tha cho bọn mày.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT