Điểm đến tiếp theo là Sân bay quốc tế Vũ Túc, cũng là chuyên môn đưa Tằng Nam đi, trên đường hai người trò chuyện an bài dịp Tết, tâm tư tiểu nhi nữ của Tằng Nam luôn bị Lý Uy đoán ra tám chín phần mười, nói chuyện thoải mái một lúc, Tằng Nam dần trở nên vui vẻ. Quan hệ hai người vì cùng một việc mà thêm vài phần lý giải và khoan dung, mỗi lần Lý Uy nhìn Tằng Nam, Tằng Nam đều khẽ mím môi cười, đối với nam nhân mình từng hận, từng hoài nghi này, sau khi biết được nỗi khổ tâm của nam nhân cô độc lẻ loi này, giờ có chút đồng cảm và thương xót.
Người ở thời đại đó, kỳ thực ở mức đó nhất định có nhiều điểm chung với cha mình.
Không bao lâu tới sân bay, ở đại sảnh Tằng Nam nhìn một cái liền nhận ra hai anh em Tương Cửu Đỉnh và Tương Địch Giai, mời cả Lý Uy xuống xe, khoác tay ông ta đi tiễn. Đi lên bậc thêm mới nhận ra có bốn người, là cả nhà Tằng gia. Lý Uy và Tương Cửu Đỉnh tán gẫu vài câu, chuyển sang giới thiệu cha mẹ, đây mới là người cùng tầng cấp, Thân Ngưng Sương đối với người từng giúp Cửu Đỉnh vượt qua phong ba này hết sức tôn sùng.
Ở phía bên kia, Tằng Nam và Tương Địch Giai thì thầm trò chuyện, mấy cô gái không ít chuyện riêng tư, quen lâu Tằng Nam mới biết đây là cô nương Bắc Kinh, chẳng trách dáng cao như vậy, mỗi năm đều chim én về tổ, thân thích ở Bắc Kinh rất nhiều, nên đều về đó ăn Tết. Nói chuyện vài câu, khó tránh khỏi nhắc tới ai đó, Tằng Nam cố ý nói: “Chị Tương, sao anh ấy không đi tiễn chị?”
Tương Địch Giai vẫn xinh đẹp thoát tục như ngày nào, mái tóc mềm mại suôn dài phủ lên gương mặt trái xoan khiến vẻ ngoài càng thêm kiều diễm, nhưng da mặt không tốt hơi tái mang vẻ ảm đạm u sầu tiều tụy khiến người nhìn thấy xót xa, mím chặt môi, lườm một cái: “Nam Nam, em cố ý đấy à?”
Biến cố nhiều ngày trước, Tằng Nam cũng biết rồi, giờ nhìn Thân Ngưng Sương một thân trang phục đắt tiền sự phú quý lộ hết ra ngoài, cô thật không tưởng tượng được ra cảnh Giản Phàm hôm đó cãi nhau ra sao, thấy Tương Địch Giai có sắc giận, an ủi: “Chị Tương, kỳ thực anh ấy rất đáng thương, Tết đến nơi mà vẫn phải bôn ba bên ngoài, e là Tết này cả nhà cũng chẳng thể về. Chị đừng trách anh ấy nữa, cái nghề đó áp lực lớn, em cảnh báo chị rồi mà ... Chẳng lẽ hai người cứ vậy mà chia tay?”
Tương Địch Giai không trả lời câu hỏi, khẽ cắn môi quay đầu sang bên che dấu cảm xúc: “Đừng nhắc tới cậu ta, nếu không chị không để ý tới em nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play