Tằng Nam ngước mắt lên nhìn Giản Phàm, ánh mắt không còn ngụy trang nữa, chân tình tha thiết, cô gái từng trải như cô lớn lên trong môi trường phức tạp, không dễ bị lừa, khẳng định: “Trước kia là thế, nhưng bây giờ không phải.”
“Phải hay không cũng không quan trọng nữa, bây giờ tôi ăn không ngon, ngủ không tốt, quy luật sinh hoạt bị đảo lộn, nấu nướng thụt lùi mười năm, không có cả nhiều thời gian ở bên chị Tương, tôi chỉ mong kết thúc cho sớm.” Giản Phàm cố tình nhắc tới Tương Địch Giai.
Không hiểu Tằng Nam có nghe ra ý của y không, vẫn việc mình mình làm: “Vụ án này ai phá được, sẽ là đệ nhất nhân trong giới hình cảnh Đại Nguyên, chú Ngũ nói thế.”
“Nếu tôi mà để ý tới cái thứ phù phiếm đó thì tôi đã chẳng nhận vụ án này, hư danh chỉ mệt người, cô còn không thấy trong kia có một vị là nhân vật truyền kỳ số một của giới cảnh sát sống thê thảm thế nào à?” Giản Phàm lắc đầu, y không rõ câu chuyện của Lý Uy ra sao, nhưng chắc chắn nghề cảnh sát góp một phần không nhỏ vào bi kịch đó.
“Không được nói xấu chú Lý.” Thái độ của Tằng Nam thay đổi hoàn toàn.
Giản Phàm đưa tay đầu hàng, hôm qua mà y chửi Lý Uy một câu, cô nàng này có lẽ tít mắt cười, giờ tình thế thay đổi rồi: “Không nói nữa, tôi đi đây, còn có người đợi tôi ăn cơm.”
“Chị Tương chứ gì, chẳng trách vội vàng như thế.” Tằng Nam giọng hơi chua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play